Quả nhiên, mẫu thân ngoài miệng lạnh nhạt nhưng trên thực tế vẫn quan tâm lo lắng cho nàng ta như trước kia.
Nghĩ vậy, trên mặt Tạ Phinh lộ ra một nụ cười: “Ta là ân nhân cứu mạng của Thái Tử, nếu ta mở miệng xin Thái Tử sắp xếp cho ngươi một công việc thì hẳn là Thái Tử sẽ không cự tuyệt...”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị Tạ Thế An ngắt lời: “Ta sẽ không làm việc cho Thái Tử.”
Tạ Phinh trầm mặc: “Vậy ngươi tới Đông Cung làm chi?”
“Thái Tử không có khả năng bước lên vị trí kia.” Tạ Thế An mở miệng: “Đại tỷ, ta là vì nghĩ cho ngươi nên mới mạo hiểm tới Đông Cung.”
“Thái Tử là đích trưởng tử chân chính do Hoàng Hậu sinh ra, là trữ quân do Hoàng Thượng đích thân chỉ điểm, sao hắn lại không thể ngồi lên vị trí kia?” Tạ Phinh lạnh lùng nói: “Nghe ý tứ của ngươi là ngươi muốn trợ giúp Cung Hi Vương đăng vị sao?”
Tạ Thế An không hề kiêng dè: “Đại tỷ, hôm nay ta tới đây là vì muốn mời ngươi làm tai mắt cho phủ Cung Hi Vương, truyền tin tức ở Đông Cung cho Cung Hi Vương.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi?” Tạ Phinh thất thanh hét lên, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Ta bị điên mới phản bội Thái Tử đầu quân cho Cung Hi Vương, ta vất vả lắm mới đi được tới bước này, ta không thể nào tự hủy tương lai của mình! Tạ Thế An, nếu ngươi đến cậy nhờ Thái Tử thì ta sẽ mở cho ngươi một đường, nếu ngươi một hai chấp mê bất ngộ thì quan hệ tỷ đệ của chúng ta nên dừng ở đây đi!”
“Đại tỷ, chắc ngươi còn không hiểu tình huống hiện tại nhỉ.” Tạ Thế An nhếch môi: “Ta không tới thương lượng với ngươi, ta chỉ tới thông báo cho ngươi thôi.”
Tạ Phinh nheo mắt: “Ta là thứ phi của Thái Tử, ngươi cái gì cũng không phải, ngươi có tư cách gì để nói những lời đó với ta?”
“Ngươi không chỉ là thứ phi của Thái Tử mà còn là An Tĩnh Vương phi.” Tạ Thế An lộ ra nụ cười quỷ dị: “Nếu Thái Tử biết thì sao, Hoàng Hậu biết thì thế nào, còn cả Hoàng Thượng nữa?”
“Ngươi, ngươi!”
Tạ Phinh không thể tin được.
Nếu Thái Tử biết thì sẽ không sủng ái nàng ta nữa.
Nếu Hoàng Hậu biết thì nàng ta chỉ còn một con đường chết.
Nếu Hoàng Thượng biết thì kết cục của nàng ta sẽ càng thêm thê thảm...
“An ca nhi, ngươi là thân đệ đệ của ta!” Tạ Phinh run rẩy nói: “Ngươi không thể nói chuyện này cho bất kỳ ai khác!”
Tạ Thế An vẫn nở nụ cười: “Trên đời này hai ta chẳng còn lại bao nhiêu thân nhân, ta đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật của đại tỷ nhưng ta cũng mong đại tỷ hiểu cho ta, ta đến phủ Cung Hi Vương làm phụ tá mưu sinh thật sự rất khó khăn, ta cần đại tỷ làm tai mắt, đại tỷ, coi như ta xin ngươi, ngươi giúp ta được không?”
Hắn ta rõ ràng là cầu xin người khác nhưng trên mặt lại không tỏ bất kỳ thái độ cầu xin nào.
Tạ Phinh chỉ cảm giác được hàn khí nặng nề.
Nàng ta mím môi: “Được, ta đồng ý.”
Ngoài việc đồng ý thì nàng ta còn có lựa chọn thứ hai sao?
Chỉ có trấn an Tạ Thế An trước rồi lại từ từ mưu tính.
Có lẽ nàng ta có thể nói với Thái Tử là nàng ta bị Tạ Thế An uy hiếp, để Thái Tử xử lý Tạ Thế An?
Cụ thể nên làm thế nào thì phải chậm rãi suy tính.
Tạ Phinh tiện tay nhét cho Tạ Thế An mấy viên bạc vụn, Tạ Thế An tạ ơn rồi rời đi.
Cung Hi Vương thấy Tạ Thế An trở về thì đứng lên cáo từ, mang theo Tạ Thế An rời khỏi Đông Cung.
“Vương gia, tại hạ đã xác định, Ngô thứ phi của Thái Tử chính là thân tỷ tỷ của tại hạ, cũng chính là An Tĩnh Vương phi khi trước.”
“Hay thật, thật là khéo.” Cung Hi Vương vỗ tay cười to: “Tạ Thế An, nếu không có ngươi thì làm sao ta biết được chuyện thú vị này, sắp có trò hay để nhìn rồi.”
Tạ Thế An cúi đầu nói: “Ta đã thuyết phục nàng làm tai mắt truyền tin tức của Đông Cung cho Vương gia.”
Cung Hi Vương nhíu mày: “Thái Tử ngu dốt, Đông Cung cũng chẳng có tin tức gì đáng giá để thăm dò, chi bằng dùng chuyện này để bắt chẹt Hoàng Hậu.”
Tạ Thế An trầm mặc.
Nếu Hoàng Hậu biết được chuyện này thì Tạ Phinh cũng chỉ còn con đường chết.
Dù sao Tạ Phinh cũng là thân tỷ tỷ của hắn ta, hán ta cũng không thể nhìn Tạ Phinh chết như vậy...