Tạ Phinh làm xong chuyện thì lập tức hồi cung.
Tạ Thế An nhặt gói thuốc bột lên rồi đi về phía Tạ gia, hắn ta đứng ngoài cửa thì nghe thấy tiếng Tạ Thế Khang gào khóc.
Sau khi tổ mẫu tiến cung thì không về nữa, Tạ Thế Khang được một lão bà tử chăm nom nhưng lại không chăm sóc tốt nên cứ khóc quấy cả ngày.
Tạ Thế An không muốn đối mặt với sự hỗn loạn trong nhà nên quay người bước lên đường cái, hắn ta tìm một hiệu thuốc nhờ chưởng quầy kiểm tra xem thứ thuốc bột kia rốt cuộc là thứ gì.
“Đây là thuốc để nâng cao tinh thần.” Chưởng quầy gói giấy bao lại: “Gói thuốc này có bỏ thêm quyết tử căn làm thuốc dẫn, hẳn là thuốc để giúp cải thiện tinh thần.”
Tạ Thế An mở miệng hỏi: “Quyết tử căn có độc không?”
“Vị tiểu ca này nói đùa gì vậy, quyết tử căn là dược liệu vô cùng đắc đỏ, chỉ có thế gia đại tộc mới dùng nổi.” Chưởng quầy trả lời: “Thuốc nâng cao tinh thần thông thường chỉ tốn khoảng nửa lượng bạc nhưng một gói nhỏ này cũng phải đến năm mươi sáu mươi lượng.”
Tạ Thế An cụp mắt.
Không có độc sao?
Hoàng Hậu phí tâm tư lớn như vậy chỉ để đưa hắn ta một gói thuốc giúp nâng cao tinh thần?
Không đúng.
Nhưng nếu không có độc thì hắn ta cũng tiện thả vào nước trà của Cung Hi Vương.
Đối hắn với hắn ta mà nói thì không có gì nguy hiểm.
Cung Hi Vương không hề phát giác đã uống hết ly trà bị hạ thuốc kia, trưa hôm đó, hắn ta bị Hoàng Hậu truyền triệu tiến cung.
Hoàng Hậu ngồi trên ghế, châm lửa đốt lư hương, một mùi thơm thanh nhã lan tỏa khắp nơi.
“Mặc nhi, không phải lần trước ngươi nói muốn trở về Hộ bộ sao, chuyện có tiến triển rồi.”
Hoàng Hậu vừa cười vừa nói nhưng trong lòng bà ta lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Trước đó vài ngày bà ta đã đưa ba mươi ngàn lượng bạc đến phủ Cung Hi Vương để bịt miệng, lão nhị lập tức viết thư gửi vào cung yêu cầu bà ta giúp hắn ta về Hộ bộ.
Bà ta biết chỉ cần còn nhược điểm là Tạ Phinh thì lão nhị sẽ không ngừng bức ép bà ta làm việc.
“Vậy thì đa tạ mẫu hậu.”
Cung Hi Vương chắp tay nói lời cảm tạ, khóe miệng gợi lên một độ cung.
Đột nhiên hắn ta lại thấy đầu óc có hơi choáng váng, mùi hương trong lư hương kia khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhìn những người khác không có phản ứng gì, hắn ta chỉ có thể đè nén sự không thoải mái này xuống.
Lúc này, Hoàng Hậu đứng lên nói: “Ở trong điện quá tù túng, Mặc nhi theo bổn cung đến Ngự Hoa Viên dạo một chút đi.”
Cung Hi Vương cũng cảm thấy bức bối nên lập tức đồng ý.
Hai người đi tới Ngự Hoa Viên, hoa cỏ nở rộ khắp nơi, mùi hương hỗn loạn đánh úp tới khiến Cung Hi Vương hô hấp càng khó khăn.
Tim hắn ta vô thức đập kịch liệt cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai mắt hắn ta cũng dần trở nên mơ hồ, nhìn đâu cũng thấy toàn bóng chồng.
Âm thanh của Hoàng Hậu vang lên bên tai hắn ta như tiếng từ xa vọng lại: “Không ngờ Chu mỹ nhân cũng ở Ngự Hoa Viên...”
Hắn ta ngẩng đầu nhìn, thấy trong một cái đình cách đó không xa có một nữ nhân đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn giống như ma âm khiến đầu của hắn ta muốn nổ tung.
Hắn ta ý thức được có gì đó không đúng nhưng lại không có tinh thần để nghĩ nhiều, hắn ta chỉ muốn tiếng đàn kia lập tức dừng lại.
Hắn ta phóng về phía đình hóng mát kia.
Chờ đến khi hắn ta tỉnh táo lại thì đã thấy Chu mỹ nhân toàn thân đầy máu nằm liệt dưới đất, mà trong tay hắn ta lại đang cầm một thanh chủy thủ không biết từ đâu ra.
“Mặc nhi, ngươi, ngươi giết người.” Âm thanh của Hoàng Hậu lại vang lên: “Chu mỹ nhân đang đắc sủng, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Loảng xoảng!”
Cung Hi Vương ném chủy thủ xuống đất.
Lúc này hắn ta mới hoàn toàn hiểu ra đây chính là một cái bẫy.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Ngươi hãm hại ta!”
Hoàng Hậu lộ ra nụ cười: “Mặc nhi, sao có thể nói là hãm hại chứ, quả thật là ngươi giết Chu mỹ nhân, có nhiều người trông thấy như vậy mà.”