Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 646

Chương 646 -

“Nhị Lang?” Vân Sơ vẫn tươi cười: “Nhị Lang tên gọi là gì?”

“Chính là Nhị Lang, Nhị Lang của ta!” Bà ấy hét lên: “Ta muốn đi tìm Nhị Lang, buông ta ra...”

Bà ấy giãy dụa kịch liệt.

Vân Sơ mở miệng thăm dò: “Lê Tĩnh Xu?”

Bà điên đột nhiên khựng lại, mở to đôi mắt nhìn về phía Vân Sơ.

Vân Sơ nhíu mày.

Lê Tĩnh Xu là khuê danh của Quốc công phu nhân, bà điên có phản ứng như vậy khi nghe thấy cái tên này, chứng tỏ quan hệ giữa bà ấy và Quốc công phu nhân không bình thường.

Nàng đang muốn thăm dò thêm thì lại thấy bà điên thống khổ lắc đầu, cổ họng phát ra từng âm thanh đau đớn, thét lên một tiếng chói tai rồi hôn mê bất tỉnh.

“Tinh thần của bà ấy bị kích thích, cần phải trị liệu ngay.” Sở Dực nói: “Ta đi sắp xếp ngự y.”

“Không được.” Vân Sơ lập tức lắc đầu: “Ngự y trung thành với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng che chở Quốc công phu nhân, không thể để một ai biết bà điên này đang ở chỗ chúng ta, ta viết một phong thư cho Ngô Vân, nhờ hắn tới đây chữa bệnh cho bà ấy.”

Ngô Vân cũng xem như người của bọn họ, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Tuy rằng trong thôn trang nhiều thêm một bà điên nhưng cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.

Sáng sớm ngày thứ ba, một nhà bọn họ ngồi xe ngựa xuôi nam, điểm đến đầu tiên là Lý Trang, phong cảnh ở đó xinh đẹp, là kinh đô của mỹ thực, bọn họ sẽ ở đó ba ngày.

Sau lại sẽ tiếp tục xuôi nam, những thành trì xuất hiện trên con đường từ kinh đến phía nam, bọn họ đều sẽ ở lại chơi mấy ngày, ngắm nhìn phong cảnh, núi cao sông dài, thưởng thức mỹ thực, chua ngọt đắng cay, bọn họ bất tri bất giác đã tới nơi tận cùng ở phía nam, chính là Tuyền Thành nằm ở vùng duyên hải.

Lúc này đã là mùa thu nhưng Tuyền Thành vẫn còn đang trong mùa hè.

Vân Sơ rúc ngực nam nhân, nhìn đám nhỏ chơi đùa ở nơi xa, cười nói: “Chàng biết không, thật lâu trước kia ta đã muốn đưa hai đứa nhỏ đi vân du khắp Đại Tấn, kế hoạch ban đầu cũng không có chàng.”

Sở Dực nhìn nàng: “Vậy từ khi nào thì có ta?”

“Từ khi ta đồng ý gả cho chàng, kế hoạch tương lai của ta đều có chàng ở trong đó.” Vân Sơ cười nói: “Cho nên bây giờ có chuyện cho chàng làm rồi.”

Năm trước cha nàng tới phương nam đã trữ một lượng lớn lương thực, tuy rằng lương thực có thể bảo quản được mấy năm nhưng nếu cứ để như vậy sẽ không dùng được nữa, cần phải có cách xử lý.

Hơn nữa chiếc thuyền lớn ra biển vào mùa xuân sắp sửa cập bến Tuyền Thành, kế hoạch của nàng là bán hết số đồ biển kia ở Tuyền Thành, sau đó lại mua một số thương phẩm của Tuyền Thành mang về kinh thành bán sang tay, đến lúc đó sẽ kiếm được rất nhiều bạc.

Những việc này đều giao cho Sở Dực xử lý.

Hắn cho người vận chuyển số lương thực còn thừa đến Lạc Xuyên, đó là đất phong của hắn, từng đấy lương thực có thể giúp những người nghèo khổ ở Lạc Xuyên ăn no bụng.

Đương nhiên là không phải cho không, những người nghèo đó phải bán sức lao động, tu sửa gia cố tường thành chiến hào, phát lương thực giúp đỡ dân chúng.

Đồ biển bán ở Tuyền Thành đã kiếm lời hơn bốn mươi ngàn lượng lượng bạc, một chuyến này đã giúp Vân Sơ thu hồi gần phân nửa số vốn đã bỏ ra.

Gã hầu Song Hỉ tới bẩm báo: “Lần này ra biển có gặp phải một chút phiền toái.”

Song Hỉ là là gã hầu được Vân Sơ đề bạt, chuyên phụ trách công việc trên thuyền, là một tiểu tử thông minh.

Vân Sơ ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Nửa đường gặp phải một nước hải đảo, đối phương vô cùng kiêu ngạo, muốn lấy đi một nửa hàng hóa của chúng ta.” Song Hỉ siết chặt nắm tay: “May mắn trên thuyền của chúng ta có hỏa dược nên đã dọa đối phương rút lui.”

Vân Sơ mở miệng: “Là Đông Lăng?”

Bình Luận (0)
Comment