Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Dực nhi, ta hy vọng con hồi triều.”
Từ sau khi bà ta giăng bẫy khiến Sở Mặc giết chết Chu mỹ nhân, bắt được nhược điểm của hắn ta thì Sở Mặc lập tức quay sang liên thủ với Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu.
Dưới sự bày binh bố trận của Lê Tĩnh Xu và Sở Mặc, cuộc sống của một quốc mẫu như bà ta trong vòng nửa năm thật không tốt chút nào, hơn phân nửa quyền chấp chưởng hậu cung đã rơi vào tay Huệ phi, cũng chính là mẫu phi của Sở Mặc.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bà ta sẽ không còn đường lui nữa.
Bà ta phải gấp rút tìm đồng minh để thay đổi cục diện trước mắt.
Nếu Sở Dực hồi triều thì triều đình sẽ hình thành thế chân vạc, bà ta và Thái Tử mới không còn bị động như vậy.
“Quốc công phu nhân hãm hại Sơ nhi một lần, ắt sẽ có lần thứ hai.” Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Hai người chúng ta liên thủ diệt trừ Quốc công phu nhân, chặt đứt một cánh tay của Sở Mặc, đối với chúng ta mà nói là có lợi chứ không có hại.”
Người bà ta kiêng kị nhất chính là Lê Tĩnh Xu, chỉ cần có thể diệt trừ Lê Tĩnh Xu thì cái gì cũng dễ nói.
Sở Dực suy tư một hồi rồi chắp tay nói: “Nhi thần tàu xe mệt nhọc vừa hồi kinh, thân thể mệt mỏi, xin cho nhi thần nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại hồi đáp.”
Hoàng Hậu nhoẻn miệng cười: “Được, vậy ta chờ tin tốt của Dực nhi.”
Một nhà bốn người lại tới thỉnh an Ân phi.
Ân phi cũng mong Sở Dực mau chóng về triều, đừng có ngày nào cũng ham chơi hưởng lạc.
Rời khỏi hoàng cung, cả nhà bọn họ cũng không về vương phủ mà là đến Vân gia, Lâm thị đã sớm viết thư bảo sau khi hồi kinh thì về Vân gia dùng cơm.
“Ngoại bà, cữu cữu, cữu mẫu!” Sở Hoằng Du nhanh nhảu nhào qua: “Con rất nhớ mọi người, con mang về rất nhiều lễ vật cho mọi người!”
“Ai da, Du ca nhi cao lên rồi.” Lâm thị cười từ ái: “Trường Sinh cũng cao lên.”
Sở Trường Sinh nghiêng đầu nói: “Con và ca ca đã sắp sáu tuổi rồi, đương nhiên phải cao hơn.”
Liễu Thiên Thiên ôm hài tử cười nói: “Trường Sinh nói chuyện càng ngày càng lưu loát, thật tốt quá.”
Sở Hoằng Du bảo hạ nhân mang một cái rương tới, phấn khích phân phát lễ vật cho mọi người, sân viện vô cùng náo nhiệt.
Lâm thị bảo người nhanh chóng dọn thức ăn, một bàn lớn mỹ thực, đều là những món mà Vân Sơ và bọn nhỏ thích ăn, người một nhà ngồi quanh chiếc bàn hoà thuận vui vẻ.
Sở Dực và Vân Trạch nói một số chuyện trên triều như Thái Tử bắt đầu giám quốc dần dần, có Thái sư Thái phó hỗ trợ nên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
Cung Hi Vương dần dần đứng vững gót chân ở Hộ bộ.
Lục hoàng tử khỏi bệnh thì càng thêm hoang đường...
“Sơ nhi, đây là móng heo kho tàu mẫu thân đích thân làm.” Lâm thị gắp móng heo đặt vào chén Vân Sơ: “Ta có cải tiến công thức, con ăn thử xem mùi vị so với trước kia như thế nào?”
Vân Sơ gật đầu, đang muốn há mồm thì đột nhiên lại cảm giác dạ dày cuồn cuộn, lập tức che miệng nghiêng người sang một bên.
Nàng nôn khan mấy lần nhưng lại không nôn ra được gì.
Liễu Thiên Thiên vội nói: “Mau, mau đi mời đại phu!”
Vân Sơ xua tay: “Không sao đâu, có lẽ là lúc nãy đi đường bị trúng gió nên cảm lạnh thôi.”
“Vẫn nên để đại phu xem thử đi.” Sở Dực mở miệng: “Bệnh nhẹ để lâu sẽ thành bệnh nặng.”
Vân Sơ chỉ đành đồng ý.
Một lúc sau đại phu đã tới chẩn mạch cho Vân Sơ.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi, đây là hỉ mạch, có hỉ, đã hơn hai tháng!”
Vân Sơ không thể nào tin nổi.
Nàng có thai?
Đã hơn hai tháng?
Vậy mà nàng lại không biết gì cả.
Lâm thị vô cùng vui mừng: “Mau, thưởng, đều có thưởng!”
Liễu Thiên Thiên sai người lấy bạc đưa cho đại phu, đại phu kê thuốc an thai xong rồi mới rời đi.
“Sơ nhi, con mang thai rồi, không cho phép tàu xe mệt nhọc đi đường xa nữa.” Lâm thị tươi cười: “Con phải nghỉ ngơi cho tốt thì hài tử mới phát triển bình thường, mới có thể thuận lợi ra đời... Ngày mai ta đến miếu cầu bùa bình an cho con, phù hộ con và hài tử mọi thứ đều thuận lợi...”
Vân Sơ vẫn còn đang mờ mịt.
Sở Dực cũng ngẩn ngơ..
Hắn phản ứng chậm mất nửa nhịp mới quay sang bế Vân Sơ lên: “Sơ nhi, thật tốt quá, thật tốt quá...”
Lúc Du ca nhi và Trường Sinh ở trong bụng Sơ nhi, hắn cái gì cũng không biết, hắn nợ Vân Sơ quá nhiều quá nhiều, lần này hắn phải bù đắp gấp trăm gấp ngàn lần.