Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, lúc này Vân Sơ mới tỉnh lại, cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu.
Nàng ngồi dậy khoác thêm y phục, rửa mặt xong thì ra ngoài dùng bữa sáng, vừa bước ra thì đã thấy Mạnh Thâm ngồi ở đó đọc sách.
Lộ Vi cúi đầu nói: “Mạnh công tử đã tới hơn nửa canh giờ, nói là chờ thỉnh an Vương phi.”
Thấy Vân Sơ bước ra, lúc này Mạnh Thâm mới buông sách đứng lên: “Thỉnh an cữu mẫu.”
Vân Sơ đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống: “Thâm ca nhi tới đây giờ này là có chuyện gì sao?”
“Con cũng đã nghe nói chuyện mẫu thân con làm ngày hôm qua.” Mạnh Thâm vô cùng áy náy: “Đôi khi mẫu thân con sẽ làm việc vô tổ chức và thiếu chừng mực, ảnh hưởng đến cữu cữu cữu mẫu, khiến cữu mẫu không thể an tâm dưỡng thai, đều là mẫu thân con sai, con thay mặt mẫu thân xin lỗi cữu mẫu. Từ hôm nay trở đi, con và mẫu thân sẽ vào cung, tá túc ở Trường Thu Cung, chờ sau khi mẫu thân con rời kinh thì con sẽ quay về nhà cữu cữu, mong cữu mẫu đồng ý.”
Mẫu thân nó gây ra chuyện lớn như vậy, nó cảm thấy bản thân không nên ở lại phủ của cữu cữu.
Nhưng nó lại lo lắng nếu nó không ở lại đây thì ngoại bà sẽ cho rằng cữu mẫu khinh nhục nó, hoặc là người ngoài sẽ cảm thấy hai nhà bất hòa.
Vậy thì chỉ có thể chờ sau khi mẫu thân rời kinh, nó mới quay về vương phủ.
Nó sẽ nghĩ cách để bù đắp sai lầm của mẫu thân.
“Chuyện của người lớn không liên quan tới một hài tử như con.” Vân Sơ cười mở miệng: “Con cứ yên tâm ở đây.”
Nàng và Sở Dực nói như vậy chẳng qua chỉ để chèn ép công chúa Khánh Hoa mà thôi, sao có thể đuổi một hài tử mới tám tuổi ra ngoài thật chứ.
Nếu đứa nhỏ này là một kẻ hư hỏng khó dạy thì đuổi đi cũng chẳng có gì, nhưng Thâm ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa lại còn rất nhạy cảm, nếu bị thân cữu cữu cữu mẫu đuổi đi thì e là cả đời nó sẽ có khúc mắc.
Mạnh Thâm trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn ở lại vương phủ.
Khánh Hoa đưa theo người của mình cùng với Đinh Đông vừa được đón từ quân doanh về dọn vào Trường Thu Cung.
Trong lòng Ân phi vẫn còn sợ hãi: “Hài tử Dực nhi này không giống những người khác, sau này không thể làm chuyện như vậy nữa.”
Khánh Hoa oán giận với Ân phi một hồi, kết quả lại nghe được mấy lời này, nàng ta phẫn nộ nói: “Đều là Vân Sơ thổi gió bên tai, thật không hiểu đại gia tộc như Vân gia sao có thể dưỡng ra một nữ tử lòng dạ hẹp hòi như vậy!”
“Chuyện này liên quan gì tới Sơ nhi?” Ân phi nhíu mày: “Lúc Sơ nhi chưa vào cửa, Dực nhi cứ mãi không chịu cưới thê tử, hậu viện sạch sẽ, ta cho rằng sau khi Sơ nhi thì Dực nhi sẽ nguyện ý tiếp thu trắc phi thị thiếp, không ngờ thằng bé vẫn cứ như trước kia.”
Đinh Đông đứng sau lưng Khánh Hoa nghe vậy thì cười khổ.
Trước đây nàng ta cũng cho rằng Vương gia không thích nữ tử nên mới đồng ý để nương tìm một mối hôn sự cho nàng ta.
Sau này nàng ta lại nghe nói Vương gia cưới thê tử, nàng ta nghĩ Vương gia đã cưới vợ, khẳng định cũng muốn nếm thử hương vị khác nên mới mò về vương phủ.
Nhưng cuối cùng nàng ta lại không được như ý nguyện, suýt nữa đã phải trở thành thê tử của đám hán tử thô kệch trong quân doanh.
Đám tráng hán đó người nào người nấy vai u thịt bắp, thô lỗ thô bỉ, diện mạo thật khiến người ta sợ hãi, nếu mỗi sáng tỉnh lại trông thấy gương mặt đó, nàng ta chắc chắn sẽ bị hù chết.
Hơn nữa sau khi gả qua đó, nàng ta còn phải mang thai sinh con, hiếu kính mẹ chồng, ngày ngày giặt đồ nấu cơm quét tước làm việc nặng, ngày tháng như thế, chỉ cần nghĩ tới là nàng ta lại thấy phát điên.
Nhớ khi trước nương của nàng ta là đại ma ma của vương phủ, cuộc sống hằng ngày của nàng ta còn dễ chịu thoải mái hơn cả cô nương nhà bình thường, dựa vào đâu mà nàng ta phải gả cho một kẻ tầm thường để chịu khổ.
Nàng ta còn chưa biết tương lai sẽ như thế nào, chỉ có thể theo công chúa về phủ Bình Lãnh rồi tính tiếp...
Chớp mắt một cái đã tới đêm giao thừa.
Đêm nay chính là đêm cung yến quan trọng và linh đình nhất trong năm, quan viên Ngũ phẩm trở lên và gia quyến phải vào cung tham dự, cùng trải qua đêm trừ tịch, cùng đón năm mới.
Vân Sơ mang thai được bốn tháng, nàng mặc xiêm y rộng rãi che khuất bụng, nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra nàng đang mang thai.
Nhưng nàng đi đường vô cùng cẩn thận, vài vị phu nhân có kinh nghiệm đều nhận ra đây là một thai phụ.