Triều đình ồn ào huyên náo.
Thời nào cũng xảy ra chuyện gian lận khoa cử, án tử gần nhất đã xảy ra vào ba bốn chục năm trước, những người liên can đều bị chém.
Bởi vì năm đó liên lụy quá nhiều nên chỉ cần là người tham dự vào vụ án đều bị trảm cả nhà hoặc là bị lưu đày, ngày hôm đó máu chảy thành sông, đã tạo thành bóng ma trong lòng rất nhiều người, do đó đã rất nhiều năm trôi qua, không có ai dám can đảm nhúng chàm khoa cử.
Người trên triều đều khiếp sợ.
Sở Mặc quỳ dưới đất cúi đầu.
Lúc đầu hắn ta cũng dám nhúng chàm khoa cử bởi vì một khi bị tra ra thì hắn ta sẽ xong đời.
Nhưng dụ hoặc thật sự quá lớn.
Lúc ban đầu, chỉ cần hắn ta tới lui đổi vị trí chỗ ngồi một chút là đã có thể kiếm được ba ngàn lượng bạc.
Sau đó có một vài người muốn hắn ta tiết lộ đề, hắn ta tốn hết tâm tư nghĩ cách, lộ một đề sẽ kiếm được mười ngàn lượng bạc.
Cuối cùng, hắn ta nghĩ tại sao không lợi dụng khoa cử để sắp xếp người của mình vào triều...
Cứ như vậy, hắn ta đi từng bước vô cùng thuận lợi.
Khi thế cục trong triều càng ngày càng căng thẳng, hắn ta bắt đầu thu tay dần dần, kỳ thi hội năm nay hắn ta cũng không nhúng tay vào.
Những người từng nhờ vả hắn ta đã bị giết hết, xử lý vô cùng sạch sẽ.
Chỉ cần không có nhân chứng, chỉ cần hắn ta sống chết không nhận tội thì phụ hoàng sẽ không thể nào xử lý hắn ta.
“Nhi thần thật sự oan uổng!” Sở Mặc quỳ rạp dưới đất: “Nhi thần tuyệt không dám mơ ước vị trí Thái Tử, đây là có người cố ý vu oan, ly gián phụ tử huynh đệ, phụ hoàng... xin thỉnh phụ hoàng minh giám!”
“Hoàng Thượng, chứng cứ đều ở chỗ này!”
Người Công Tôn gia đưa lên một chồng thư thật dày, Cao công công vội vàng tiếp nhận đưa tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế mở bức thư đầu tiên, nội dung trong thư chính là đề mục khoa cử, lạc khoản đề tên Kha Trung.
Hoàng đế có ấn tượng với Kha Trung này, là học sĩ Tam phẩm của Hàn Lâm Viện, tham gia vào việc biên tập và tuyển chọn đề thi bao nhiêu năm qua.
Ông ta lạnh lùng mở miệng: “Kha Trung ở đâu!”
Đại học sĩ Hàn Lâm Viện kiêm nhiệm Thủ phụ Nội Các Lý đại nhân tiến lên một bước rồi nói: “Hồi Hoàng Thượng, Kha Trung đã chết vào nửa năm trước, uống nhiều rượu nên ngã sông chết đuối.”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, cầm lấy một phong thư khác, trực tiếp nhìn xuống lạc khoản, lạnh giọng mở miệng: “Tất Triệt Tồn ở đâu!”
Công bộ Thượng thư đi ra nói: “Hồi Hoàng Thượng, nửa năm trước Tất đại nhân nhiễm phong hàn, uống lộn thuốc nên chết rồi...”
Hoàng đế lại cầm lấy mấy phong thư.
Những người được nhắc tới trong thư đều đã chết, không có ngoại lệ.
“Phụ hoàng minh giám!” Sở Mặc ngẩng đầu lên: “Những người đều chết cùng một năm, rõ ràng không phải ngoài ý muốn mà là cố ý sắp đặt! Nếu nhi thần thật sự tham gia gian lận khoa cử thì tại sao không giết người diệt khẩu ngay sau khi sự thành mà phải chờ tới nửa năm trước, rõ ràng là không hợp lý! Chắc chắn là có người giết chết mấy vị đại nhân này, bịa đặt thư từ, giá họa nhi thần, ý đồ đáng chết!”
Người Công Tôn gia trừng to mắt: “Hoàng Thượng, thư từ này tuyệt đối là thật, nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể tìm người tới so sánh chữ viết!”
Cữu cữu của Sở Mặc Quế đại nhân cười lạnh nói: “Các ngươi có ý vu oan hãm hại, đương nhiên sẽ tìm đại sư thư pháp lợi hại giả mạo thư từ, người bình thường sao có thể nhìn ra?”
Thái Tử căm tức nhìn: “Cái gì gọi là các ngươi có ý định vu oan, sao, ý của Quế đại nhân ý là cô cố ý hãm hại nhị hoàng đệ sao?”
Sở Mặc lắc đầu: “Thần đệ không biết đã đắc tội Thái Tử trưởng huynh khi nào mà lại khiến Thái Tử trưởng huynh không tiếc giết chết nhiều đại thần như vậy để vu oan ta, nếu sự tồn tại của thần đề là sự uy hiếp với Thái Tử trưởng huynh thì thần đệ nguyện ý xin đến đất phong, nếu vẫn không thể khiến Đông Cung hết nghi ngờ vậy thì xin phụ hoàng hãy hủy bỏ phong hào của nhi thần, như vậy đã khiến Thái Tử trưởng huynh vừa lòng chưa?”