Sanh Cư vô cùng an tĩnh.
Vân Sơ nhìn sổ sách, lại cảm thấy quá mức yên tĩnh
Nàng nhíu mày: “Du ca nhi ra ngoài bao lâu rồi?”
Thính Sương cũng hoảng sợ, nàng ấy chỉ lo giúp đỡ phu nhân xử lý công vụ, lúc này mới phát giác tiểu thế tử đi nhà xí quá lâu rồi.
Lúc này Thính Tuyết mồ hôi đầy đầu chạy tới: “Phu nhân, không thấy tiểu thế tử đâu nữa, nô tỳ đã tìm khắp Sanh Cư một vòng nhưng cũng không tìm được...”
Vân Sơ vô cùng căng thẳng đứng phắt dậy, sau đó lập tức lấy lại bình tĩnh: “Đến tiền viện xem A Mao còn ở đó không.”
Hài tử kia lén tới đây, cũng có thể là đã lén chuồn về rồi.
A Mao lấy thân phận biểu đệ bà con xa của Thính Sương ở tạm trong một căn phòng ở tiền viện, Thính Tuyết vội vàng tới đó một chuyến, mang theo sắc mặt tái nhợt quay về: “A Mao còn ở đó.”
Ý tứ chính là tiểu thế tử còn chưa rời khỏi Tạ phủ, lại không biết người đã chạy đi đâu.
“Đều là nô tỳ sai!” Thính Tuyết quỳ xuống: “Thỉnh phu nhân trách phạt.”
Thính Sương mở miệng: “Hiện tại không phải là lúc xử phạt ngươi, ngươi mau chóng nghĩ lại xem rốt cuộc là đã để lạc tiểu thế tử từ khi nào.”
“Lúc tiểu thế tử vào nhà xí nô tỳ đã canh giữ bên ngoài, đợi một hồi lâu mà cũng không thấy tiểu thế tử ra ngoài, nô tỳ vào tìm thì thấy cửa sổ đã mở toang, hẳn là tiểu thế tử leo cửa sổ ra ngoài.” Thính Tuyết đã sắp khóc tới nơi: “Đường nhỏ bên ngoài cửa sổ thông tới hoa viên của Tạ gia, nô tỳ lặng lẽ đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy bóng dáng của tiểu thế tử.”
Vân Sơ có chút trầm mặc, trong hoa viên có một cái hồ nhỏ, nếu hài tử rơi xuống hồ...
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này là nàng lại thấy bản thân hít thở không thông…
Nàng ổn định tâm trạng rồi mở miệng: “Thính Sương, ngươi tùy tiện tìm lý do gì đó khiến toàn bộ người ở hoa viên đi nơi khác ngay.”
Thính Sương nhận lệnh rời đi.
Vân Sơ đưa theo nha hoàn và bà tử hồi môn đến hoa viên, hậu viện Tạ gia hậu cũng không tính là lớn, hoa viên lại càng nhỏ hơn, có một cái hồ tạo, một tòa núi giả, hoa cỏ ở đó đã bị đổi thành cây tới, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ toàn bộ khu vườn, nhưng trong hồ lại có rất nhiều hoa súng, nhất thời không biết rõ tình hình dưới đó.
Toàn thân Thính Tuyết run rẩy.
Nếu tiểu thế tử chết đuối dưới hồ, cái mạng tiện này của nàng ấy sao mà đền nổi, chắc chắn sẽ liên lụy phu nhân...
Nàng ấy vén váy chuẩn bị nhảy xuống hồ thì đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Thính Tuyết tỷ tỷ, tỷ xuống hồ làm gì, muốn bắt cá sao?”
Vân Sơ bỗng nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy Sở Hoằng Du mặc áo gấm chui ra từ một thân cây đại thụ, không biết vì sao mà thân cây kia lại rỗng ruột, dư dả để giấu một hài tử trong đó, chẳng trách bọn họ tìm thế nào cũng không thấy.
Mới rồi Vân Sơ nôn nóng sợ hãi bao nhiêu thì lúc này lại càng tức giận bấy nhiêu.
Nàng kiềm chế cơn giận nói: “Con trốn ở đây làm gì, có biết mọi người tìm con bao lâu không, có biết bọn ta lo lắng thế nào không?”
“Không có ai phát hiện ra con cả, con thấy hoa viên không còn ai khác mới dám bò ra khỏi thân cây.” Sở Hoằng Du lắc lắc tay áo của nàng: “Mẫu thân, ngài đừng giận mà, con biết sai rồi, sau này sẽ không lén chạy ra ngoài một mình nữa...”
Vân Sơ nắm tay nhỏ của nó, dắt nó về Sanh Cư, nàng giao toàn bộ công việc cho Thính Sương xử lý, tự mình đưa hài tử đi đọc sách
“Chữ này không biết, chữ kia cũng không biết?” Vân Sơ nhăn mặt: “Con đã bốn tuổi rồi, phụ vương con còn chưa mời người dạy vỡ lòng cho con sao?”
Sở Hoằng Du cũng nhăn mặt nhỏ: “Học rồi, nhưng con không hiểu phu tử giảng gì, học không vào... Mẫu thân, ngài dạy con đi, con chắc chắn sẽ học được.”
Sao Vân Sơ lại không nhìn ra tiểu tử này ham chơi nên mới lơ là việc học chứ.
Nhưng hài tử chỉ mới bốn tuổi, trong nhà không có người quản giáo dẫn đường, ham chơi một chút cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, nếu quá ham chơi mà học hành không đến nơi đến chốn, không có học thức, không rõ lý lẽ, sau này trưởng thành sẽ chịu thiệt thòi rất lớn.