Xung quanh đại điện đều là cung tỳ thái giám.
Buổi thọ yến long trọng này là do Hoàng Hậu một tay lo liệu, những người này đương nhiên cũng là do bà ta sắp xếp.
Bà ta lấy động tác uống rượu làm ám hiệu, tử sĩ lập tức ra tay.
Một cung tỳ đứng trước nhất đột nhiên lấy một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra đâm về phía Lê Tĩnh Xu.
Đôi mắt Hoàng Hậu lóe lên sự băng giá.
Mục đích của bà ta là giết chết Hoàng Thượng để Thái Tử kế vị nhưng trong quá trình này cũng sẽ tiện tay giết chết tiện nhân Lê Tĩnh Xu.
Nhưng Lê Tĩnh Xu đã sớm đã nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Bà ta thét lên một tiếng chói tai, đầu gối mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, tránh được mũi dao hung hiểm kia nhưng cánh tay vẫn bị thương.
Quý phu nhân cao cao tại thượng không màng hình tượng bò loạn dưới đất, bò ra sau lưng Hoàng Thượng: “Nhị Lang, cứu mạng...”
Bên cạnh hoàng đế vẫn luôn có ám vệ che chở, lúc biến cố xảy ra, những ám vệ đó đã vây xung quanh bảo vệ hoàng đế, hung hăng đâm một dao vào ngực cung tỳ cầm chủy thủ kia, nàng ta hộc máu ngã xuống đất.
“Mau, hộ giá!”
“Bảo hộ Hoàng Thượng!”
Âm thanh the thé bén nhọn của Cao công công vang lên.
Thanh âm này khiến tất cả mọi người ở đó bừng tỉnh, có người muốn ám sát Hoàng Thượng!
Đại điện lập tức trở nên hỗn loạn, võ tướng xúm lại bảo hộ hoàng đế, văn thần sợ tới mức run bần bật, nữ quyến hoảng sợ khóc thút thít, hài tử la ó ầm ĩ...
Con ngươi Sở Dực lập tức trầm xuống.
Hắn nghĩ Hoàng Hậu muốn ám sát Lê Tĩnh Xu hoặc là ám sát hắn và những hoàng tử khác, ai ngờ mục tiêu của bà ta lại là phụ hoàng.
Phụ hoàng tuy háo sắc nhưng không ngu ngốc, ông ta tại vị mấy chục năm, tuy không có thành tích gì đáng kể nhưng ít ra không gây họa cho bá tánh, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại địch không dám xâm lấn, không để mất ranh giới bờ cõi, nhìn chung các thời đại trong lịch sử, ông ta cũng xem như là một hoàng đế tốt.
Nếu phụ hoàng chết trong vụ ám sát này, Thái Tử đăng vị, Đại Tấn tất loạn.
Sở Dực rút trường đao chém đầu một người trước mặt, quay đầu nói với Vân Sơ: “Sơ nhi, ra ngoài từ cửa hông phía Đông Bắc, mau tìm chỗ trốn đi.”
Vân Sơ gật đầu.
Trong những trường hợp thế này, nữ tử không có giá trị vũ lực không gây thêm phiền đã là giúp ích rất nhiều.
Nàng nhìn về phía đám nữ quyến, rất nhiều thiên kim tiểu thư bị dọa khóc, những phụ nhân lớn tuổi hơn vẫn đang cố gắng bình tĩnh nhưng lại không biết nên trốn ở đâu...
“Mọi người bình tĩnh, chúng ta qua bên kia trốn đi!”
Vân Sơ cao giọng nói.
Nàng biết Hoàng Hậu bố trí rất nhiều tử sĩ, hơn phân nửa đã ẩn nấp khắp hoàng cung, nếu không mau chóng đào tẩu, đợi tử sĩ ùa vào thì không biết những phụ nhân tay không tấc sắt này sẽ chết bao nhiêu người.
Nàng dẫn đầu chạy về phía cửa hông hướng Đông Bắc.
Nhưng trong đám người lại vọng ra một âm thanh không hài hòa: “Cửa hông bên kia quá xa, đi từ hướng này sẽ nhanh hơn.”
Vân Sơ liếc mắt nhìn thấy Phương trắc phi đang đứng bên cạnh Thái Tử Phi, nàng ta vừa mới mang thai, bên người có hai ma ma dìu dắt, khí thế mười phần.
Phương Tâm Nghiên chỉ vào một cửa hông khác nằm ở sườn Bắc, ý bảo mọi người trốn ra từ chỗ đó: “Phía sau này chính là Ngự Hoa Viên, đi hết Ngự Hoa Viên là có thể ra khỏi cung, như vậy là an toàn rồi.”
Thái Tử Phi tán đồng gật đầu: “Vậy đi hướng này đi.”
Nhiều người đã bị dọa cho mơ màng, ai nói gì chính là cái đó, theo bản năng đồng tình với Thái Tử Phi.
Vân Sơ lắc lắc đầu, mở miệng: “Tuy cửa Bắc gần Ngự Hoa Viên nhưng Ngự Hoa Viên cỏ cây tươi tốt, vì vậy sẽ càng dễ cho thích khách ẩn nấp... Thời gian khẩn cấp, không thể nói nhiều lời, ai tin tưởng ta thì cứ theo ta đi bên này, không muốn tin thì cứ tự nhiên.”
Nàng tiến lên đỡ Vân phi, sau đó kéo Ân phi.
Những người khác nàng không ép được, nhưng cô cô và mẹ chồng của mình, nàng phải cố hết sức.
Khánh Hoa nghĩ tới những lời hôm qua Vân Sơ nói với mình, nàng ta mở miệng nói: “Mẫu phi, ta đỡ ngài, chúng ta đi mau!”