Lão ông dùng hết sức lực toàn thân, mãi đến khi Tạ Phinh không còn giãy dụa ông lão mới buông ra.
Ông ấy khom lưng dò xét chóp mũi của Tạ Phinh, không còn hơi thở, lúc này ông ấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ông ấy cũng không hề ngơi nghỉ, lập tức bỏ thi thể vào cái sọt chứa đồ ăn, dùng cải trắng phủ lên trên, đẩy xe bước về phía trước, đến như thế nào thì đi như thế đó.
Thân ảnh của lão ông lầm lũi trong màn đêm, không một ai phát hiện ra ông ấy, ông ấy đi đến bờ sông sau hoàng lăng, nhặt hết cải trắng rồi dùng sức đẩy thi thể xuống sông, thi thể lăn xuống, rất nhanh đã chìm xuống, không còn thấy tăm hơi.
“Linh Lung!”
Lão ông bụm mặt khóc rống không thôi.
“Cuối cùng gia gia cũng có thể báo thù cho con, Linh Lung của ta...”
Ông lão khóc lóc không ngừng, vô cùng thống khổ.
Hơn bốn mươi tuổi ông ấy mới có một nhi tử, nhi tử vừa ra đời thì thê tử của ông ấy cũng rời đi, là ông ấy một tay chăm sóc nuôi nấng nhi tử trưởng thành, cưới thê cho nhi tử, nhi tử vừa thành thân đã ngã xuống núi mất mạng, cũng may trong bụng nhi tức đã có hài tử, ông ấy quỳ ngoài cửa phòng nhi tức suốt ba ngày, nhi tức mới đồng ý sinh hài tử, hài tử ra đời, nhi tức cũng tái giá.
Ông ấy vẫn như ngày xưa từng nuôi nấng nhi tử, một tay nuôi dưỡng tôn nữ duy nhất thành người.
Tôn nữ rất có tiền đồ, tìm được một công việc ở hoàng lăng, một tháng được trả tám trăm văn, còn giới thiệu cho ông ấy đưa đồ ăn đến hoàng lăng, cuộc sống của hai tổ tôn bọn họ cũng dần dần khá lên.
Điều khiến ông ấy lo lắng nhất là việc tôn nữ coi sóc con hổ ở hoàng lăng, ông ấy sợ lão hổ mất khống chế cắn chết tôn nữ.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng tôn nữ sẽ bị người ta hại chết.
Ông ấy vẫn nhớ như in ngày hôm đó, lúc ông ấy tới hoàng lăng tìm Linh Lung, một cung nữ quen biết Linh Lung đã nói với ông Linh Lung được Thái Tử mang về kinh thành hưởng phúc.
Linh Lung vẫn luôn là hài tử hiểu chuyện, nếu thật sự đến kinh thành thì chắc chắn sẽ cho người về thông báo với ông ấy một tiếng.
Trong lòng ông ấy dâng lên dự cảm bất hảo, cố ý lên kinh nhờ vả quan hệ khắp nơi, nhờ người truyền tin cho Ngô thứ phi ở Đông Cung nhưng mãi vẫn không có hồi âm.
Lúc ông ấy thất vọng quay về hoàng lăng tìm cung nữ kia hỏi thăm tình huống thì nhìn thấy một thi thể vừa được người ta vớt ra khỏi con sông hộ lăng.
Dù thi thể kia đã biến dạng hoàn toàn nhưng ông ấy vẫn nhận ra đôi giày trên chân thi thể, đế giày đó là do ông ấy đích thân làm cho tôn nữ...
Linh Lung của ông ấy bị kẻ gian hại chết!
“Linh Lung, rốt cuộc gia gia cũng có thể đi gặp con rồi...”
Lão ông khóc lóc một hồi rồi lấy ra một cặp đế giày từ trong sọt ôm vào ngực, sau đó nhảy thẳng xuống sông.
“Ùm”, tất cả mọi tung tích đều biến mất dưới lòng sông giữa đêm đen.
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Thái Tử vẫn còn đắm chìm trong bi thương, mãi đến khi một cung tỳ vội vã chạy tới bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, không hay rồi, không thấy thứ phi nương nương đâu!”
Thái Tử lau nước mắt đứng lên: “Cái gì gọi là không thấy?”
Cung nữ nơm nớp lo sợ đáp lời: “Thứ phi nương nương bảo nô tỳ đi nhóm lửa, ngài ấy đi lựa rau dưa tươi mới cho điện hạ, rốt cuộc một đi không trở lại... Nô tỳ đã cho người đi tìm nhưng đã tìm hết hoàng lăng mà vẫn không thấy người.”
“Tìm! Tiếp tục tìm!”
Thái Tử gào rống, gần như đã phát điên.
Nhưng tìm mấy ngày vẫn không tìm được, một người sống sờ sờ cứ biến mất như vậy.
Tựa như khi trước, nàng ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, bây giờ lại bất ngờ biến mất, còn mang theo hài tử trong bụng...
Một quãng thời gian ngắn ngủi mà hắn ta đã mất đi quá nhiều.
Mẫu hậu không còn.
Phương trắc phi và hài tử cũng mất.
Linh Lung và hài tử cũng đi rồi...
Hắn ta còn lại gì chứ?