Lê Tĩnh Xu cũng khựng lại một hồi lâu.
Bà ta lợi dụng cổ trùng khiến Hoàng Thượng đứng về phía bà ta vô điều kiện, vì sao Hoàng Thượng chỉ đơn giản thu hồi phượng ấn như vậy?
Bà ta ngẩng đầu nhìn hoàng đế ngồi trên cao.
Có lẽ là thần giao cách cảm, hoàng đế cũng nhìn về phía bà ta, ông ta lại thất thần, sau đó mở miệng nói: “Vân phi thất đức, lập tức biếm vào lãnh cung...”
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đã bàn tán ồn ào.
Dù biết lúc này không thích hợp để nghị luận nhưng bọn họ vẫn không nhịn được châu đầu ghé tai.
“Trời ơi, Vân phi chính là đích trưởng nữ Vân gia, Hoàng Thượng lại vì một mệnh phụ khác họ mà biếm Vân phi vào lãnh cung, thật là quá đáng!”
“Hơn nữa Vân phi cũng đâu làm gì, căn bản là không phạm sai lầm, sao có thể nói là thất đức, đắc tội Cẩm phu nhân là thất đức sao?”
“Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hoàng Thượng vẫn mãi không cho Cẩm phu nhân danh phận, đây là muốn để Cẩm phu nhân trở thành Hoàng Hậu?”
“Cẩm phu nhân lấy tư cách gì để làm Hoàng Hậu, không có tam thư lục lễ đã vào cung ở, không màng lễ pháp! Ngoài ra còn không sinh nhi dục nữ cho Hoàng Thượng, không có bất kỳ công cán gì với hoàng thất! Bà ta dám vọng tưởng như vậy sao, thật là buồn cười!”
“Nhỏ giọng chút, cẩn thận Hoàng Thượng trị tội ngươi!”
“...”
Vân phi tức khắc ngây dại.
Trước khi bắt đầu yến hội, bà ấy còn nói với Sơ nhi bản thân muốn tranh vị trí Hoàng Hậu.
Nhưng mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Trong cảm nhận của Hoàng Thượng, bà ấy còn chẳng bằng một đầu ngón tay của Cẩm phu nhân...
Ngô quý nhân cáo trạng lúc đầu đã cứng hết cả người.
Nàng ta không ngờ Hoàng Thượng không thèm tra rõ chân tướng đã biếm Vân phi vào lãnh cung.
Vậy người cáo trạng như nàng ta chẳng phải là...
Sự lạnh lẽo dần dần chạy dọc sống lưng Ngô quý nhân.
Lê Tĩnh Xu nhếch môi cười.
Hoàng Thượng càng để ý bà ta thì tác dụng của cổ trùng càng mạnh, vu nữ Tây Vực kia quả nhiên không lừa bà ta.
Bà ta đưa tay vuốt tóc, đè ép cổ trùng đang kích động xuống.
Bà ta phải tìm một thời cơ thật tốt để Hoàng Thượng phong bà ta làm hậu...
Trong lúc bà ta mặc sức tưởng tượng thì một bóng người đột nhiên đứng lên.
Là Vân Sơ.
Nàng bước ra, đến dưới bậc thang, quỳ gối cùng Vân phi: “Nhi tức có một bức thư muốn tấu trình, xin phụ hoàng xem qua.”
Cao công công đi xuống bậc thang, nhận lấy phong thư đặt vào tay hoàng đế.
Mọi người ở đây đều nghĩ đây là bức thư mà Trụ Quốc đại tướng quân kiêm Đại tư mã tự tay viết, Vân phi là thân muội muội của Đại tướng quân, có Đại tướng quân đứng ra bảo đảm, hẳn là Hoàng Thượng sẽ không biếm Vân phi vào lãnh cung.
Lê Tĩnh Xu cười lạnh.
Cho dù Vân Tư Lân đích thân tới cũng vô dụng, có cổ trùng đây, trong lòng bà ta muốn cái gì thì hoàng đế sẽ làm thế đó.
Nhưng lại thấy sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn về phía Vân Sơ: “Thư này từ đâu ra?”
Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Là một nữ tử tự xưng là Lê Tĩnh Xu viết cho nhi tức, nhờ nhi tử chuyển cho Nhị Lang của bà ấy.”
“Cái gì?!”
Hoàng đế đột nhiên đứng lên.
Sắc mặt Lê Tĩnh Xu tức khắc thay đổi.
Lê Tĩnh Xu chân chính... đã bị điên từ ba mươi năm trước, bị bà ta tốt ở thôn trang ngoài ngoại ô kinh thành, ngày ngày bị giam cầm càng khiến bà ấy điên nặng hơn, bà ta từng mời thái y tới xem qua, thái y nói tiện nhân kia đã hoàn toàn điên rồi, không có cách nào chữa khỏi.
Vì vậy mà bà ta đã thả lỏng cảnh giác, hơn một năm trước, tiện nhân kia đã đào tẩu.
Bà ta cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm được, bà ta nghĩ hẳn người đã chết rồi, cho dù chưa chết thì một kẻ điên cũng chẳng sống được bao lâu nữa...