Nghĩ vậy, hoàng đế nâng tay, mở miệng nói: “Tuyên, Bình Tây Vương nhật biểu anh kỳ, thuận theo ý trời, cẩn cáo thiên địa, xã tắc, tông miếu, sắc lập Bình Tây Vương Sở Dực làm Hoàng Thái Tử... Khâm thử!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Thái Tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Chúng thần quỳ xuống khấu kiến tân Thái Tử mới vừa nhậm chức.
Sau khi những thủ tục này kết thúc, hoàng đế phất tay bãi triều.
Trong triều mọi người đều vây tới, cười khanh khách chúc mừng.
“Thái Tử điện hạ, chúc mừng chúc mừng!”
“Bình Tây Vương làm Thái Tử là phúc của Đại Tấn ta!”
“Khi nào Thái Tử điện hạ làm tiệc rượu, ta chắc chắn sẽ tới cửa chúc mừng!”
Sở Dực chắp tay hàn huyên cùng mọi người.
Ánh mắt hắn nhìn xuyên qua đám người, thấy Trang Thân Vương Sở Thụy đang đứng ngoài vòng vây.
Sở Thụy lễ độ khiêm tốn nở nụ cười: “Chúc mừng chúc mừng.”
Sở Dực cũng cười đáp lại.
Hắn đã tra ra lúc Thái Tử đến đất phong đã mang đi hết tất cả tiền tài và thế lực, không thể nào âm thầm gây chuyện được nữa.
Nhị hoàng huynh Sở Mặc vẫn còn bị giam trong đại lao, hắn vẫn luôn cho người thử, quả thật là điên rồi, còn điên nặng hơn cả bà điên kia.
Mấy hoàng đệ còn lại, dù là ai thì cũng không thể nào hạ độc phụ hoàng.
Như vậy thì chỉ còn lại một mình Sở Thụy.
Lúc trước Thái Hậu mưu phản, Sở Thụy trông như một kẻ vô tội, thì ra trong lòng hắn ta còn có dã tâm lớn hơn thế.
“Lễ bộ cần đo kích cỡ, làm quan phục Thái Tử, ta phải đi trước đây, xin thứ lỗi không tiếp chuyện được.” Sở Dực chắp tay chào hỏi rồi đi theo Lễ bộ Thị lang đến nơi chuyên trách làm y phục của Lễ bộ.
Sở Thụy cụp mắt, lông mi che khuất tất cả cảm xúc của hắn ta.
Sau khi đến Lễ bộ đo lường kích cỡ xong, Sở Dực cất bước đến cung điện của Vân phi.
“Cô cô.”
Hắn khẽ cúi đầu hành lễ.
“Thái Tử điện hạ khách khí.” Vân phi không dám ra vẻ bề trên: “Ngồi đi, người đâu, dâng trà.”
Trước kia đều là Sở Dực và Vân Sơ đến thỉnh an, hôm nay chỉ có một người tới đây, Vân phi biết chắc có chuyện quan trọng nên đã cho hạ nhân lui hết.
“Hiện giờ cô cô chấp chưởng phượng ấn, tuy không phải Hoàng Hậu nhưng quyền lực trong tay không thua gì Hoàng Hậu.” Sở Dực mở miệng nói: “Mặc kệ phụ hoàng có lập hậu hay không thì cũng xin cô cô đừng tiếc rẻ, hãy sử dụng quyền lực trong tay mình.”
Vân phi ngồi ngay ngắn: “Ý gì?”
“Cung nhân của Dưỡng Tâm Điện, cô cô nghĩ cách sắp xếp một số thân tín vào đó đi.” Sở Dực nhỏ tiếng nói: “Hiện giờ phụ hoàng bị bệnh, người hầu bệnh bên cạnh cũng là một người khác họ, nếu bị người có tâm lợi dụng, sợ là...”
Nói đến đây, Vân phi không khỏi thở dài: “Hậu cung nhiều hậu phi như vậy nhưng Hoàng Thượng lại để một nữ tử khác họ hầu bệnh, xác thật là không tốt lắm, ta và vài vị cung phi khác đã đến Dưỡng Tâm Điện thử qua, nhưng Hoàng Thượng căn bản không chịu gặp đám phi tử bọn ta... Thái Tử điện hạ nói đúng, không thể giao Dưỡng Tâm Điện cho một người khác họ, dù người đó có là thân nhân của Hoàng Thượng, ngươi yên tâm, ta sẽ lập tức sắp xếp người trung tâm vào Dưỡng Tâm Điện.”
Sắp xếp tai mắt bên cạnh Hoàng Thượng, nếu bị phát hiện sẽ bị giết không tha.
Nhưng nếu không an bài thì sợ là sẽ xảy ra biến cố.
Vân phi biết tầm quan trọng của chuyện này, chờ Sở Dực rời đi, bà ấy đã bắt đầu hành động.
Sở Dực lại đến Trường Thu Cung gặp Ân phi.
“Dực nhi, có thật không?” Ân phi vui mừng quá đỗi: “Hôm nay thượng triều, Hoàng Thượng lập con làm Thái Tử, có phải hay không?”
Tuy mọi chuyện đã thành sự thật nhưng bà ấy vẫn chưa thể tin được, cứ như là đang nằm mơ vậy.
Sở Dực gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật tốt quá thật tốt quá!” Ân phi kích động không kiềm chế được: “Con là Thái Tử, ta đây... chẳng phải ta sẽ trở thành Hoàng Hậu sao? Đáng tiếc trong cung có một Lê tiểu thư, có vị kia ở đó, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không dễ dàng lập hậu, Dực nhi, con nghĩ cách để phụ hoàng con lập ta làm Hoàng Hậu, như vậy con chính là đích tử do chính cung sinh ra!”
Sở Dực xoa xoa ấn đường: “Con tới đây là để nói với mẫu phi một tiếng, đừng sinh sự ở hậu cung, đặc biệt là đừng tranh hậu vị.”
Ân phi như bị hắt một chậu nước lạnh: “Vì sao?”
“Thêm dầu vào lửa, dệt hoa trên gấm, cũng không phải là chuyện tốt.” Sở Dực nhàn nhạt nói: “Mẫu phi có rảnh thì thường xuyên đến Dưỡng Tâm Điện hầu bệnh đi, đừng nhọc lòng những chuyện khác.”