Trong không gian tối đen chật chội, ba đứa nhỏ vô cùng sợ hãi.
Tạ Nhàn vốn đã nhát gan, lúc này đã bị dọa đến mức nước mắt rơi không ngừng được, chỉ có thể che miệng nhỏ giọng nức nở.
Tạ Thế Doãn tuy là nam hài nhưng cũng chỉ mới hơn bảy tuổi, đã sợ tới mức toàn thân run rẩy, gắt gao ôm chặt đầu gối của mình.
Sở Trường Sinh biết hai hảo bằng hữu này bị mình liên lụy, nếu con bé không đòi ra phủ hái quả thì tốt rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng con bé cũng biết số người ẩn nấp ngoài cửa sau vương phủ nhiều như vậy chắc chắn là đã có âm mưu từ lâu, cho dù bản thân không ra ngoài thì đám người đó cũng sẽ lẻn vào vương phủ.
Bắt con bé đi còn đỡ, nếu bắt Giác ca nhi thì lại càng phiền toái hơn...
“Các ngươi đừng sợ.” Sở Trường Sinh nhẹ giọng trấn an: “Bây giờ phụ vương ta là Thái Tử, có thể huy động bá quan văn võ cả triều, nhất định bọn họ sẽ tới cứu chúng ta, đừng sợ!”
“Ừ, không sợ, ta không sợ.” Tạ Nhàn nắm lấy tay Sở Trường Sinh: “Dưới chân thiên tử, đám người này không dám làm gì đâu, chúng ta không cần phải sợ.”
Ba hài tử an ủi lẫn nhau, dần dần ổn định cảm xúc.
Đúng lúc này, có tiếng người mở khóa, ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, một nhóm người cầm đuốc đi vào.
Ánh lửa đảo qua gương mặt của ba đứa nhỏ.
Một nam nhân lớn tiếng nói: “Có hai nữ hài, đứa nào là quận chúa?”
Một người khác nói: “Nha hoàn và quận chúa, chỉ cần nhìn xiêm y là biết rồi.”
Hai người bước lên nhìn kỹ, phát hiện vải vóc trên người hai hài tử chẳng khác gì nhau.
Xiêm y trên người Tạ Nhàn là Giang di nương dùng vải dệt Vân Sơ đưa tới để may cho Tạ Nhàn, vải dệt là loại thượng đẳng, nữ hồng cũng là thượng đẳng, vì phải đến vương phủ làm khách nên Tạ Nhàn mới được mặc xiêm y đẹp như vậy, chất lượng tốt như thế, đám thích khách căn bản không phân biệt được.
Mà trang sức trên đầu Sở Trường Sinh đã sớm rơi hết từ lúc bị bắt đi.
Ánh sáng tối tăm mờ nhạt, hai tiểu cô nương ngồi bên cạnh nhau, nhất thời không phân biệt được thân phận của ai cao quý hơn.
Hai nam nhân này gọi một người khác tới.
Sở Trường Sinh phát hiện diện mạo của người tiến vào sau không giống hai người trước đó, gã vừa mở miệng là con bé đã nhận ra đây là giọng kinh thành chính cống.
Thì ra ở kinh thành còn có tay trong của đám người này, Đại Tấn có phản tặc!
“Hai người các ngươi, ai là Sở Trường Sinh?” Người nọ cười tủm tỉm hỏi: “Quận chúa đói lả rồi nhỉ, đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta đi dùng bữa đi.”
Sở Trường Sinh lộ vẻ cảnh giác.
Đám người này dùng thủ đoạn thô bạo bắt con bé tới đây, để con bé nằm trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, sao có thể chuẩn bị đồ ăn cho con bé chứ.
Lúc con bé đang suy tư thì Tạ Nhàn ở bên cạnh đột nhiên đứng lên: “Là ta!”
Sở Trường Sinh lập tức hồi thần.
Con bé túm chặt Tạ Nhàn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Cả ngày nay ta chưa ăn gì cả, ta đói bụng.” Tạ Nhàn hất tay Sở Trường Sinh ra: “Dưới tình huống này, bổn quận chúa không rảnh lo cho các ngươi!”
Sở Trường Sinh không thể tin nổi.
Con bé lập tức hiểu ra Tạ Nhàn muốn làm gì.
Đám thích khách này tới vì con bé, cũng không biết bọn chúng muốn làm gì, muốn giết hay là làm gì khác, Tạ Nhàn làm vậy là để bảo vệ con bé.
“Không, ta mới là quận chúa!” Sở Trường Sinh lập tức đứng lên: “Các ngươi muốn làm gì thì cứ nhắm vào ta.”
“Thú vị thật.”
Ý cười trên mặt người nọ càng sâu hơn.
Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, dùng một chút thức ăn dụ hoặc là đã nảy sinh mâu thuẫn.
Ánh mắt người nọ liếc về phía Tạ Thế Doãn, từng bước dẫn dụ: “Nói cho ta biết ai là quận chúa, ta sẽ cho ngươi ăn gà nướng.”
Tạ Thế Doãn nuốt nước miếng: “Thật vậy sao?”
Người nọ có chút không kiên nhẫn: “Đương nhiên là thật, mau nói xem, ai là quận chúa.”
Tạ Thế Doãn nâng tay, vươn ngón trỏ.
Ngón trỏ của nó chỉ về phía Tạ Nhàn: “Là nàng.”