“Sở Dực, bỏ vũ khí trong tay xuống!”
Nam nhân bóp cổ tiểu cô nương, lạnh lùng hạ lệnh.
Sở Dực ném thanh kiếm trong tay xuống đất, tiếng leng keng vang lên.
Hắn thấy may mắn vì Vân Sơ đi ngõ Mai Hoa, nếu không đối mặt với tình huống như vậy, Sơ nhi nhất định sẽ điên mất, cũng sẽ để cho đối phương tùy ý đánh giết...
“Sở Dực, ta không định giết nữ nhi của ngươi...” Nam tử nói chuyện rất chậm, môi nở nụ cười lạnh lùng: “Vốn dĩ ta muốn mang nó về Đông Lăng, nuôi nấng nó thật tốt, mười năm sau ngươi sẽ hời một nữ nhi để dưỡng già... Đáng tiếc, ngươi lại đuổi theo, ta chỉ có thể thay đổi kế hoạch.”
Hàn ý trong mắt Sở Dực mất khống chế toát ra.
Thì ra Đông Lăng tính toán như vậy, bắt cóc Trường Sinh, nuôi lớn Trường Sinh, để Trường Sinh dần dần biến thành một người Đông Lăng rồi lại đưa về Đại Tấn, gây họa cho Đại Tấn.
Thật là một chiêu độc ác!
Hắn cũng không dám nghĩ nếu mười năm sau Trường Sinh từ Đông Lăng trở về, cuối cùng hắn có vì Đại Tấn mà giết chết Trường Sinh không...
Người Đông Lăng kia lộ ra ý cười: “Dùng mạng của ngươi đổi mạng của nữ nhi ngươi.”
Sở Dực chậm rãi mở miệng: “Nếu ta chết thì ngươi cũng không thể rời khỏi kinh thành được nữa, không bằng như vậy, hai người chúng ta đều lui một bước...”
“Không, ta không cần sống sót rời khỏi Đại Tấn.” Ý cười của người nọ càng sâu hơn: “Chỉ cần Thái Tử Đại Tấn chết trong tay ta thì ta đã lập công lớn rồi, Sở Dực, động thủ đi.”
Đây không phải lần đầu tiên Sở Dực trải qua tình huống như vậy.
Mấy năm trước, lúc Du ca nhi bị thổ phỉ bắt đi, đám người kia cũng nói những lời như vậy
Cỏ trên mộ bọn chúng đã cao mấy thước rồi.
Sở Dực giật giật ngón tay, bình thản nói: “Ngươi muốn ta chết như thế nào?”
Đối phương cười lạnh: “Bảo hộ vệ phía sau ngươi moi tim ngươi ra, ta sẽ tha cho nữ nhi của ngươi.”
Người phía sau hắn chính là Trình Thất.
Trình Thất bước lên, giơ cao thanh kiếm trong tay.
Sở Dực mở miệng: “Động thủ đi.”
“Thái Tử điện hạ, ngàn lần không thể.”
“Thân phận của quận chúa tôn quý nhưng Thái Tử lại càng tôn quý hơn, Thái Tử không được trúng kế của đối phương!”
“Xin điện hạ suy nghĩ cẩn thận!”
Một đám hộ vệ cầu xin.
Sở Dực làm như đã quyết tâm, trực tiếp quay sang đoạt thanh kiếm trong tay Trình Thất, đâm về phía trái tim của mình.
Nhưng thanh đao kia đột nhiên đổi hướng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tay đâm về phía người Đông Lăng nọ.
Người nọ còn đang xem náo nhiệt, bị đánh úp không kịp phòng ngừa, lúc mũi đao lạnh băng gần chạm tới ấn đường, gã ta mới bừng tỉnh nhảy lên ngựa.
Một mũi tên từ không trung bay tới xuyên qua tim gã.
Gã ném thân thể nhỏ bé mềm như bông từ không trung xuống đất.
Sở Dực đưa tay bắt lấy hài tử.
“Trường Sinh, phụ vương ở đây, đừng sợ.”
Hắn ôm lấy hài tử, vừa nói xong một câu thì cả người đã cứng lại.
Đứa nhỏ này...
Hắn đưa tay vén tóc tai tán loạn trên mặt đứa nhỏ.
“Không phải Trường Sinh!”
Là Tạ Nhàn hay đến đọc sách cùng Trường Sinh!
Không hay rồi, hắn trúng kế rồi.
Cùng lúc đó, Sở Trường Sinh và Tạ Thế Doãn đã trốn ra khỏi viện tử kia.
Chưa chạy được bao xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau ầm ầm vọng tới.
“Quận chúa, chúng ta chia ra chạy!” Tạ Thế Doãn há mồm thở dốc: “Mau, cởi áo ngoài của ngươi ra, chúng ta đổi xiêm y.”
Sở Trường Sinh kịch liệt lắc đầu: “Không... Nhàn đứng ra bảo hộ ta, không biết tình huống hiện tại thế nào... chúng ta tách ra chạy đi, ta không thể liên lụy ngươi... Thế Doãn, ngươi hướng đông, ta hướng tây...”
Con bé còn chưa nói xong thì Tạ Thế Doãn đã đập mạnh vào gáy con bé.
Nó đau đến nhe răng trợn mắt: “Này, ngươi làm gì vậy?”
Tạ Thế Doãn có hơi ảo não, không phải những người đó chỉ đập vào gáy một cái là khiến đối phương ngất xỉu sao, tại sao nó lại không làm được.
Vẫn là sức của nó quá yếu!