Ánh mắt Vân Sơ vô cùng phức tạp.
Tuy Đông Lăng là nơi chật hẹp nhỏ bé nhưng thực lực của bọn chúng cũng không yếu, một số đảo quốc nhỏ xung quanh đều đã bị bọn chúng thâu tóm, binh lực ít nhất phải trên hai mươi ba mươi ngàn người.
Hoàng Thượng lại chỉ sắp xếp tám mươi ngàn người thảo phạt Đông Lăng.
Sở Dực có dụng binh như thần thì cũng khó mà chiếm thế thượng phong ở một đất nước khó công dễ phòng như Đông Lăng.
Bọn họ chỉ còn lại ba ngày.
Vân Sơ lập tức viết thư cho Vân phi.
Sáng ngày hôm sau, Vân phi lập tức tổ chức tiệc ngắm hoa.
Lúc này đã là đầu hạ, hoa cỏ đua nhau nở rộ, bướm dập dìu khắp Ngự Hoa Viên, vô cùng náo nhiệt.
“Gần đây Hoàng Thượng bị bệnh, cả triều đình và hậu cung đều vắng lặng bi thảm, hôm nay bổn cung tổ chức tiệc ngắm hoa là để mọi người thả lỏng một chút.” Vân phi cười nói: “Thái y nói Hoàng Thượng chỉ là bị nhiễm phong hàn, không có gì trở ngại, tĩnh dưỡng cho tốt, qua đợt này là ổn rồi, mọi người không cần lo lắng.”
Trưởng công chúa mở miệng nói: “Còn phải đa tạ Tử Nguyệt hầu bệnh mới khiến bệnh của Hoàng Thượng khỏi nhanh như vậy.”
Trưởng công chúa và đương kim hoàng thượng chung một mẫu thân, trời sinh cũng có hảo cảm với người Tô gia, lôi kéo Tô Tử Nguyệt ngồi bên cạnh mình nói chuyện.
Tô Tử Nguyệt mím môi ngượng ngùng nói: “Đây đều là việc Tử Nguyệt nên làm.”
“Trang Thân Vương phi quá khiêm tốn.” Vân Sơ treo ý cười trên mặt: “Ta có một muội muội cũng trạc tuổi Trang Thân Vương phi, thấy Trang Thân Vương phi cứ như nhìn thấy muội muội của mình vậy.”
Tô Tử Nguyệt càng thêm ngượng ngùng: “Vậy ta đây cả gan gọi Thái Tử Phi một tiếng tỷ tỷ.”
“Đây là bánh hoa quế tự tay ta làm, tuy dùng hoa quế phơi khô từ năm trước nhưng hương vị cũng không tồi.” Vân Sơ cầm mâm bánh hoa quế đưa qua: “Tử Nguyệt muội muội, nếm thử không?”
Ân phi gật đầu: “Bánh hoa quế này thật sự không tệ, Sơ nhi phải truyền lại công thức cho Quách ma ma đó, ta cũng làm một ít.”
Tô Tử Nguyệt do dự một hồi.
Phu quân đã dặn nàng ta không được phép ăn bất cứ thứ gì bên ngoài, cũng không được uống nước ở bên ngoài, sợ cổ trùng trong người nàng ta chết đi.
Nhưng dưới mắt của nhiều người như vậy, hẳn là Thái Tử Phi sẽ không dám bỏ độc vào thức ăn đâu nhỉ.
Nếu nàng ta ngã xuống trước mặt bao người, Thái Tử Phi sẽ khó thoát tội.
Nghĩ vậy, Tô Tử Nguyệt nhận lấy bánh hoa quế, cắn một ngụm nhỏ: “Đa tạ Thái Tử Phi tỷ tỷ.”
Một ngụm bánh hoa quế vừa trôi xuống, nàng ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn kịch liệt, trái tim không ngừng co rút, tay chân không thể cử động được.
Nhưng chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, nàng ta nhanh chóng khôi phục, cứ như sự không thoải mái vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Tử Nguyệt muội muội, ăn ngon không?”
Vân Sơ mỉm cười hỏi.
Ngô Vân từng nói khi tử cổ chết đi thì ký chủ sẽ có phản ứng, xem ra tử cổ đầu tiên đã chết rồi.
Tô Tử Nguyệt nhìn gương mặt tươi cười của Vân Sơ, thầm nghĩ chắc bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Nàng ta cười trả lời: “Đây là lần đầu tiên ta được ăn bánh hoa quế ngon như vậy đó.”
Không biết vì sao mà nàng ta lại cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nàng ta đứng lên nói: “Tới giờ hoàng thúc uống thuốc rồi, ta phải về Dưỡng Tâm Điện, các vị nương nương, Tử Nguyệt cáo từ trước.”
“Trang Thân Vương phi, ta cũng đi, lâu rồi ta không gặp hoàng tổ phụ.” Sở Hoằng Du nhảy từ bàn của hài tử sang: “Ta vừa viết một bài văn mới, vừa lúc để hoàng tổ phụ cho lời bình.”
Thằng bé vừa nói vừa nắm chặt tay Vân Sơ: “Không phải sáng nay mẫu thân và phụ vương còn nhắc tới bệnh tình của hoàng tổ phụ sao, đi đi đi, cùng đi.”
Những phi tử khác cũng muốn đi, nhưng mấy ngày nay cứ mỗi lần bọn họ tới đó là lại bị Hoàng Thượng giận mắng đuổi đi, ngày nào cũng là mặt nóng dán mông lạnh nên bọn họ không muốn đi nữa.