Sắc mặt Vân Sơ vô cùng lạnh nhạt.
Sở Thụy có thể lợi dụng Tô Tử Nguyệt chính là vì Tô Tử Nguyệt vô cùng đơn thuần.
Mà nàng có thể dễ dàng giết chết tử cổ như vậy cũng chính vì Tô Tử Nguyệt không phải người tâm cơ.
Tô Tử Nguyệt cắn môi dưới, hồi lâu mới mở miệng nói: “Thái Tử Phi tỷ tỷ, bánh hoa quế kia có vấn đề đúng không?”
Vân Sơ không thèm mở miệng đáp lời.
Tô Tử Nguyệt cũng không biết phải nói gì tiếp, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Chỉ một lúc sau, bọn họ đã nghe thấy âm thanh của hoàng đế từ trong đại điện vọng ra: “...Được rồi, nếu chư vị ái khanh đều có ý năng thì chúng ta tăng thêm binh lực, tổng cộng một trăm năm mươi ngàn tinh binh...”
Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.
Dùng một trăm năm mươi ngàn tinh binh thảo phạt Đông Lăng tuy vẫn hơi miễn cưỡng nhưng dù sao vẫn tốt hơn tám mươi ngàn binh.
Một lúc sau, chúng đại thần cũng rời khỏi đại điện.
Sở Hoằng Du lập tức lớn tiếng nói: “Hoàng tổ phụ, con vào nhé, con rất nhớ hoàng tổ phụ đó.”
Cao công công vội nói: “Tiểu điện hạ, xin cho chờ lão nô đi vào thông báo...”
Vân Sơ dắt lấy tay nhi tử, ý bảo nó kiên nhẫn chờ đợi.
Khi trước Du ca nhi có thể vào Dưỡng Tâm Điện mà không cần thông báo chính là vì khi đó giữa Hoàng Thượng và Sở Dực, tình phụ tử vẫn chiếm phần lớn.
Mà hiện tại... xảy ra nhiều chuyện như vậy, Sở Dực thành Thái Tử, lần trước Hoàng Thượng hộc máu ngất đi, lúc tỉnh lại thì thấy Sở Dực đang lấy máu đầu ngón tay của Hoàng Thượng...
Ai cũng nói Thái Tử là nhi tử ưu tú nhất của Hoàng Thượng.
Cũng vì vậy mà Thái Tử chính là người mà Hoàng Thượng kiêng kị nhất.
Nếu Thái Tử không chờ được, ra tay hành thích giết vua cha thì sao?
Cao công công mau chóng bước ra, cung kính nói: “Hoàng Thượng tuyên Thái Tử Phi cùng tiểu điện hạ vào điện.”
Vân Sơ nắm tay nhi tử đi vào, hai người cùng hành lễ.
Sở Hoằng Du ngẩng đầu, thấy sắc mặt hoàng đế tái nhợt thì lập tức chạy tới: “Sao hoàng tổ phụ lại bệnh thành như vậy, bị đau ở đâu, để con thổi thổi cho hoàng tổ phụ...”
Sắc mặt hoàng đế hòa hoãn rất nhiều.
Nhưng khi Sở Hoằng Du bưng một chén thuốc tới mép giường hầu hạ ông ta uống thuốc thì ông ta lại lạnh lùng quay đầu: “Chuyện đút thuốc này không cần một hài tử như con nhọc lòng.”
“Con chỉ muốn làm chút gì đó cho hoàng tổ phụ thôi mà.” Sở Hoằng Du thật sự lo lắng cho hoàng đế: “Thuốc này đắng nhưng uống xong sẽ khỏe lên, con còn chuẩn bị mứt hoa quả, hoàng tổ phụ mau uống một miếng đi.”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.
Sở Hoằng Du lấy một viên mứt hoa quả từ trong túi áo ra, nhét vào miệng hoàng đế: “Được rồi được rồi, hoàng tổ phụ ăn mứt hoa quả trước rồi lại uống thuốc, vậy là được rồi chứ, ai nha, sao còn khó dỗ dành hơn cả muội muội...”
Thằng bé còn chưa nói xong thì đã thấy hoàng đế phun miếng mứt kia ra, không có ý định nuốt xuống.
Sở Hoằng Du vô cùng kinh ngạc: “Hoàng tổ phụ...”
“Du ca nhi!”
Vân Sơ duỗi tay túm tiểu gia hỏa tới bên cạnh mình.
Nàng đã rõ, bệnh đa nghi của Hoàng Thượng lại phát tác, hoài nghi Sở Dực, cũng hoài nghi Du ca nhi, càng sẽ hoài nghi Thái Tử Phi là nàng.
Nếu Hoàng Thượng căn bản không tin bản thân trúng cổ độc thì thứ mà nàng gọi là thuốc giải sẽ chẳng còn ý nghĩ gì với Hoàng Thượng.
Xem ra chỉ có thể âm thầm tìm người đút thuốc giải cho Hoàng Thượng.
“Du ca nhi chỉ là lo lắng cho long thể của phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội.” Vân Sơ cúi đầu nói: “Phụ hoàng long thể bất an, nhi tức và Du ca nhi không quấy rầy nữa.”
Nàng hành lễ rồi dắt Sở Hoằng Du rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
“Nương, sao hoàng tổ phụ lại lạnh nhạt như vậy?” Sở Hoằng Du ngẩng đầu, gương mặt tràn ngập sự tủi thân: “Trước kia không phải như thế.”
Vân Sơ sờ đầu thằng bé, ôn nhu nói: “Hoàng tổ phụ bị bệnh, người bệnh khó khống chế cảm xúc của mình, con tha thứ cho người bệnh đi.”
Nàng để Sở Hoằng Du tự mình đến Quốc Tử Giám, nàng đứng bên ngoài Dưỡng Tâm Điện lẳng lặng chờ đợi.