Máu của Cao công công lập tức bắn khắp nơi.
Việc này truyền khắp triều dã, mặc kệ là văn võ đại thần hay dân chúng đều không thể tin được một tên thái giám hèn hạ lại dám xâm chiếm long mạch.
Vân Sơ nghe được tin tức này lúc nàng đang xem sổ sách.
Cái chết của Cao công công đều do một tay nàng mưu tính nhưng trong lòng nàng lại chẳng có chút gợn sóng.
Một thái giám không có gia tộc để cậy vào, nếu đã lựa chọn phản bội chủ tử thì cũng nên gánh chịu hậu quả mà mình gây ra.
Nàng buông sổ sách, lấy một bình sứ nhỏ đưa Thu Đồng đang đứng phía sau: “Đưa đến Trịnh gia, người Trịnh gia sẽ đưa vào cung cho Thục phi.”
Thu Đồng dừng một chút rồi mở miệng nói: “Có thể tin tưởng Thục phi không?”
Vân Sơ cười cười.
Nàng đã sớm biết Sở Thụy sẽ gây khó dễ, chắc chắn sẽ không để Vân phi hoặc Ân phi ở lại Dưỡng Tâm Điện.
Vì thế nàng đã sớm một bước tìm đến thân mẫu của thất hoàng tử, cũng chính là Thục phi.
Thục phi là một người khiêm tốn, không tranh không đoạt, ở trong cung cũng không hề có cảm giác tồn tại, cũng vì thế mà sẽ không khiến người ta kiêng kị.
Hiện giờ trong hoàng thất ngoài Sở Dực ra thì chỉ còn thất hoàng tử có khả năng tranh đoạt vị trí kia nhất.
Chắc chắn Sở Thụy sẽ cho rằng thất hoàng tử và Thái Tử sẽ đối nghịch nhau nên hắn ta mới để Thục phi đến chăm sóc Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không xảy ra biến cố gì.
Nhưng mà...
Vân Sơ uống ngụm trà.
Ba năm trước đây, vì để tìm cách đưa Đinh Nhất Nguyên lên vị trí Quốc sư mà nàng đã giúp cho một người lạc đường mấy chục năm tìm được thân nhân của mình.
Thân nhân của người đó chính là Trịnh gia, nhà mẹ đẻ của Thục phi, nam tử lạc đường kia chính là thân đệ đệ cùng một mẹ của Thục phi, cũng là người thừa kế tương lai của Trịnh gia.
Bắt đầu từ lúc đó, nàng đã kết mối giao hảo với Trịnh gia.
Thất hoàng tử còn nhỏ, Trịnh gia chỉ là quan Tứ phẩm, Thục phi là người thông minh, hoàn toàn biết nên lựa chọn thế nào.
“Đi thôi.” Vân Sơ mở miệng: “Không thể trì hoãn chuyện này được.”
Thu Đồng gật đầu, cầm bình thuốc chạy đi.
Lúc này, Sở Hoằng Du đã tan học về nhà, trước kia tiểu tử này đi học về đều luôn vui vẻ, hôm nay lại trông như có tâm sự nặng nề.
Vân Sơ kéo nhi tử tới trước mặt mình, ôn nhu hỏi: “Du ca nhi, gặp phải chuyện phiền lòng gì sao?”
Sở Hoằng Du mím môi, nhướng mắt: “Nương, con nghe mấy người trong Quốc Tử Giám nói hoàng tổ phụ giết Cao công công, có chuyện này thật sao?”
“Đây không phải là chuyện một hài tử như con nên nhọc lòng...”
Vân Sơ mới nói được một nửa đã bị ngắt lời: “Nương, con sắp tám tuổi rồi, đã là một đại hài tử.”
Sở Hoằng Du gằn từng chữ một, nghiêm túc nói: “Phụ thân không ở kinh thành, trụ cột chính trong nhà là con, con là nam tử hán, con phải mau chóng trưởng thành để bảo vệ nương và đệ đệ muội muội.”
Vân Sơ phát hiện nhi tử đã trưởng thành thật rồi.
Lần đầu gặp mặt, thằng bé chỉ nhỏ xíu thế này, ba năm trôi qua, nó đã cao vọt, nàng không cần phải khom lưng để sờ đầu thằng bé nữa.
Nàng không thể cứ xem Du ca nhi là tiểu hài tử được.
Nghĩ vậy, Vân Sơ có chút phiền muộn nhưng lại càng vui mừng hơn.
Nàng chậm rãi mở miệng nói: “Cao công công phản bội hoàng tổ phụ, nô tài phản chủ là đáng chết.”
Sở Hoằng Du trầm mặc một hồi.
Mỗi lần nó đến chỗ hoàng tổ phụ làm ầm ĩ, Cao công công đều sẽ dỗ dành nó, cho nó rất nhiều thức ăn vặt, nó rất thích Cao công công.
Chỉ là nó không ngờ Cao công công lại là phản đồ.
“Nương, con đi luyện võ.”
Sở Hoằng Du xoay người bước ra sân, nghiêm túc tập luyện.
Trong lúc Vân Sơ thất thần thì Mạnh Thâm đi vào phòng khách: “Thỉnh an cữu mẫu.”
“Thâm ca nhi tới rồi sao.” Trên mặt nàng lộ ra tươi cười: “Sắp tới giờ cơm rồi, con ở lại chỗ cữu mẫu dùng cơm đi.”
Mạnh Thâm gật đầu: “Mấy ngày nữa mẫu thân con sẽ tới kinh thành, ngài ấy nghe nói Hoàng Thượng bệnh nặng nên vô cùng lo lắng, muốn trở về hầu bệnh.”