Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 769

Chương 769 -

Tuy bây giờ đã là mùa hạ nhưng nơi này vô cùng lạnh lẽo.

Khánh Hoa chỉ mặc một kiện xiêm y, từ đầu đến chân đều cảm nhận được hơi lạnh.

Nàng ta nhìn trái nhìn phải, trong phòng này chỉ có nàng ta và Sở Thụy.

Sở Thụy là một con ma ốm, hẳn là nàng ta có thể thoát khỏi tay Sở Thụy.

Nàng ta yên lặng bò dậy, ngay khi nàng ta muốn xoay người thì một tiếng vút lao tới, như có thứ gì đó vừa xẹt qua tai nàng ta, xoạt, thứ đó dính lên cây cột trước mặt.

Nàng ta sờ lỗ tai, bàn tay dính đẫm máu.

Lỗ tai nàng ta bị cắt mất một miếng thịt, máu không ngừng tuôn ra.

Máu nhỏ giọt trên vai, y phục dần bị nhiễm đỏ.

Sở Thụy mỉm cười mở miệng: “Công chúa Khánh Hoa, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện hợp tác được chưa?”

Khánh Hoa run rẩy xoay người, lúc này nàng ta mới phát hiện có một tiểu thái giám đang đứng trong góc tối.

Trong tay tiểu thái giám kia là mấy mũi dao nhỏ.

Nàng ta chắc chắn nếu bản thân còn dám chạy trốn thì những mũi dao nhỏ đó sẽ cắt qua yết hầu của nàng ta.

“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Khánh Hoa gian nan thốt lên những lời này.

“Như vậy mới đúng chứ.” Sở Thụy tươi cười càng sâu: “Đứng làm gì, ngồi đi, vừa uống trà vừa nói.”

Tiểu thái giám kia mang một chiếc bàn tới, còn rót cho mỗi người một ly trà.

Hương trà lượn lờ, Khánh Hoa lại không động đậy một chút nào.

“Sao, trà không ngon à?”

Sở Thụy vừa dứt lời, Khánh Hoa lập tức run rẩy bưng ly trà lên.

Nàng ta phát hiện người trước mắt chính là một kẻ điên, sao phụ hoàng lại cho phép hắn ta tồn tại. Hắn ta phải nên chết cùng Thái Hậu từ lâu rồi!

Trong lòng nàng ta tràn ngập sợ hãi và phẫn nộ nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, run rẩy cầm chung trà nhưng không dám uống, nàng ta sợ bản thân cũng sẽ trúng cổ như mẫu phi.

Lúc này Sở Thụy mới mở miệng: “Tử cổ trong người Ân phi đã bị Vân Sơ giết, ta đành phải tìm ngươi hỗ trợ, ngươi muốn trách thì trách Vân Sơ đi, vốn dĩ ngươi không cần chịu kiếp nạn này.”

Khánh Hoa cắn chặt khớp hàm.

Nếu Vân Sơ không phát hiện mẫu phi trúng tử cổ thì không biết bây giờ phụ hoàng đã gặp phải chuyện gì... Nàng ta thầm thấy may mắn vì Vân Sơ là một người thông minh.

Chỉ là nàng ta quá mức ngu xuẩn, hoàn toàn không biết làm thế nào để thoát thân.

“Ta mời công chúa Khánh Hoa tới đây là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.” Sở Thụy bày ra thái độ hữu hảo: “Bây giờ ngươi viết một phong thư cho Mạnh Thâm, ta nói cái gì, ngươi viết cái đó.”

Đồng tử Khánh Hoa co chặt: “... Được.”

Mặc kệ là chuyện gì, cứ đồng ý đã rồi tính tiếp.

Công chúa mất tích, nhất định mọi người sẽ phát hiện rất nhanh, nhất định sẽ mau chóng có người tới cứu...

Tiểu thái giám mang giấy bút lên.

Sở Thụy không chút hoang mang nói: “Thâm nhi, vi nương bị bắt, ngươi đút thuốc này cho Hoàng Thượng, vi nương sẽ được an toàn.”

Hắn ta nói xong thì lấy một gói thuốc đặt lên tờ giấy.

Khánh Hoa chỉ mới viết hai chữ “Thâm nhi” thì đã không viết được nữa: “Đây là thuốc gì?”

“Đây không phải là chuyện công chúa nên hỏi.”

Sở Thụy vừa dứt lời thì Khánh Hoa đã buông bút: “Nếu đã nói chuyện hợp tác thì ta đây cũng có quyền được biết, ta... a!”

Tiểu thái giám cầm chung trà lạnh lùng hắt vào mặt nàng ta.

Tuy nước trà không còn nóng nhưng một công chúa lại bị hạ nhân đối đãi như thế, còn khó chịu nhục nhã hơn so với việc bị tát tay.

“Nói là hợp tác chỉ là cho công chúa chút mặt mũi thôi.” Tiểu thái giám cười lạnh: “Vương gia nhà ta cho công chúa thể diện, công chúa nên quý trọng mới phải.”

Khánh Hoa lau nước trà trên mặt, bả vai run rẩy: “Vậy ta không hợp tác nữa, Sở Thụy, ngươi chết tâm đi, ta tuyệt đối không thể làm chuyện mưu hại phụ hoàng... a!!”

Bình Luận (0)
Comment