Trời sụp tối.
Vân Sơ cùng Phàn Minh đưa theo Ngự Lâm Quân bao vây một viện tử rách nát.
Viện tử này đã từng là nơi lễ Phật của Thái Hậu, sau khi Thái Hậu qua đời thì không còn ai coi sóc tiểu viện này nữa, hỏng hóc cũng không có người tu sửa, dần dần trở nên rách nát.
Ánh mắt Vân Sơ lạnh lẽo, nàng không ngờ Sở Thụy lại dám động thủ ở trong cung.
Chó bị ép đến nóng nảy nên nhảy tường, Sở Thụy đã dùng hết bản lĩnh của mình, chỉ có thể dùng tới độc chiêu thấp kém nhất.
Nàng nhỏ giọng nói: “Để lại một số người canh giữ các cửa ra vào, những người còn lại theo ta vào trong!”
Nàng đang muốn cất bước thì Phàn Minh lại xung phong bước lên: “Coi chừng bị đánh lén, để ta vào trước, Thái Tử Phi đi phía sau ta đi.”
Lúc trước hắn chỉ thấy Thái Tử Phi chính là một nữ tử xinh đẹp nhưng trải qua mấy ngày tiếp tục, hắn mới phát hiện tài năng của Thái Tử Phi đủ để lấn át mỹ mao của nàng.
Mặt ngoài là Vân phi và Hứa thái sư cùng khống chế Dưỡng Tâm Điện nhưng trên thực tế, người ra quyết định lại là Thái Tử Phi.
Hắn không tự chủ bắt đầu nghe Vân Sơ sai bảo, cũng tận hết khả năng bảo vệ Vân Sơ.
Lỡ đâu Thái Tử Phi xảy ra chuyện thì Dưỡng Tâm Điện sẽ mất đi chỗ dựa.
Cất bước đi vào, Vân Sơ vừa liếc mắt đã nhìn thấy công chúa Khánh Hoa nằm liệt dưới đất, sống chết không rõ.
“Thái Tử Phi tới rồi.” Sở Thụy ngồi trên ghế, thần thái thả lỏng: “Mang nhiều người như vậy, cũng quá xem trọng ta rồi.”
“Trang Thân Vương lớn mật!” Phàn Minh tức giận nói: “Dám can đảm bắt cóc công chúa Khánh Hoa, tội đáng tru di!”
Hắn đưa tay ra hiệu, Ngự Lâm Quân lập tức đi về phía Sở Thụy.
Cùng lúc đó, Vân Sơ nhanh chóng chạy tới chỗ Khánh Hoa, duỗi tay dò xét hơi thở của nàng ấy, còn sống, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là —— tóc của Khánh Hoa không còn nữa, trên mặt có vài vết rạch rất sâu, lỗ tai cũng bị mất một miếng thịt... rốt cuộc nàng ấy đã phải chịu bao nhiêu tra tấn...
Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh Sở Thụy đã bị khống chế nhưng khóe miệng Sở Thụy lộ ra nụ cười quỷ quyệt khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng bảo ma ma phía sau nhanh chóng bế Khánh Hoa đến Thái Y Viện.
Nàng bước lên phía trước, Ngự Lâm Quân tránh đường, nàng đi tới trước mặt Sở Thụy.
Sở Thụy lẳng lặng nhìn nàng: “Thái Tử Phi, muốn chém muốn giết cứ tùy ý ngươi, dù sao mạng này của ta cũng là ngươi cứu về.”
Vân Sơ lấy một bình sứ từ trong tay áo ra, trút ra một viên thuốc rồi nói: “Nắm chặt cằm hắn ta.”
Phàn Minh thô bạo bóp cằm Sở Thụy, ép hắn ta hé miệng.
Vân Sơ đang muốn bỏ viên thuốc vào trong miệng hắn ta thì bỗng nhiên, một cơn gió to đánh úp tới.
Chỉ thấy một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào cổ tay Phàn Minh.
Tay phải Phàn Minh trúng chiêu, theo bản năng buông Sở Thụy ra.
“Phốc!”
Sở Thụy phun ra một búng máu, tà vọng mở miệng: “Thái Tử Phi, ngươi chung quy vẫn chậm một bước.”
Nói xong, hắn ta xoay người nhìn về phía cửa lớn, vô cùng suy yếu hô: “Hoàng thúc! Cứu Thụy nhi!”
Vân Sơ xoay người, thấy hoàng đế đang đứng ngoài cửa.
Nàng không thể nào tin vào mắt mình.
Hoàng Thượng dùng thuốc Ngô Vân tự mình nghiên cứu chế, không có thuốc giải, tại sao ông ta có thể tỉnh lại.
Người đỡ hoàng đế chính là Vân phi.
Vân phi nhìn Vân Sơ lắc lắc đầu.
Lúc bà ấy và Thục phi hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Thượng đang nằm trên long sàng bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Bọn họ còn chưa kịp làm gì thì hoàng đế để bò xuống khỏi long sàng, không màng tất cả chạy tới nơi này.
Ngay cả giày còn chưa mang, xiêm y trên người chỉ có một kiện áo trong, là bà ấy cưỡng ép khoác thêm một kiện áo ngoài cho Hoàng Thượng...
“Thụy nhi!”
Hoàng đế đẩy Vân phi ra xa, lê chân trần đi tới chỗ Sở Thụy.
“Phàn Minh, một thị vệ hèn mọn như ngươi lại dám xuống tay với Vương gia do trẫm thân phong, ai cho ngươi lá gan đó!” Hoàng đế đảo mắt qua người Phàn Minh rồi dừng lại trên người Vân Sơ: “Ngươi thật đúng là nhi tức ngoan của trẫm, nhân lúc trẫm bệnh nặng xuống tay với Trang Thân Vương, ngươi...”
“Hoàng Thượng!” Phàn Minh quỳ xuống đất: “Hết thảy đều là chủ ý của vi thần, không liên quan đến Thái Tử Phi, xin Hoàng Thượng xử lý!”
Hoàng đế nhấc chân muốn đá ngã Phàn Minh.
Nhưng Phàn Minh không ngã, bản thân hoàng đế lại lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.