Trong thư, hắn kể về tình hình phong thổ trên đường đi, nói tính toán của mình sắp tới, nói một số chuyện thú vị ở trong quân... Nàng đọc thư, cứ cảm thấy như bản thân đang ở đó.
Tại sao lại xảy ra chuyện.
Nước mắt Vân Sơ lách tách rơi xuống.
Ngoài cửa, Thính Sương Thính Tuyết, còn có Thính Phong Lộ Vi cùng với Thu Đồng, ai nấy đều lộ ra vẻ lo lắng.
“Thính Sương tỷ tỷ, làm sao bây giờ...“Lộ Vi chân tay luống cuống: “Cũng không thể cứ để Thái Tử Phi ngồi đó khóc cạn nước mặt.”
“Không cần làm gì cả.” Thính Sương nhẹ giọng nói: “Cho Thái Tử Phi một đêm, ngài ấy sẽ vượt qua thôi, bởi vì còn rất nhiều chuyện cần Thái Tử Phi đi làm, có quá nhiều người cần Thái Tử Phi bảo hộ.”
Nếu không có ba hài tử, Thái Tử Phi chắc chắn sẽ tự mình ra chiến trường tìm kiếm thi thể của Thái Tử điện hạ thi.
Nhưng hài tử còn nhỏ như vậy, Thái Tử Phi tuyệt đối không thể để hài tử rời khỏi mình.
Nếu ở lại kinh thành thì phải đối diện với rất nhiều chuyện.
Trời dần sáng lên, Vân Sơ đã ngồi cả một đêm.
Nghe thấy động tĩnh trong nội thất, nàng lập tức xoay xoay chiếc cổ cứng còng, cất giữ mất lá thư cẩn thận rồi đứng lên đi vào: “Trường Sinh, tỉnh rồi sao.”
Sở Trường Sinh mềm mại mở miệng: “Nương, con nằm mơ, mơ thấy cả nhà chúng ta lại xuôi hạ du lịch, lần này lại có thêm Giác ca nhi, hành trình càng vui vẻ.”
Vân Sơ nhéo mũi con bé: “Yên tâm, chờ phụ thân con về thì nhà chúng ta sẽ lại tìm thời gian xuôi nam ngắm phong cảnh, thưởng thức mỹ thực. Được rồi, mặt trời cũng lên rồi, con mau thay xiêm y rồi cùng ca ca đến Quốc Tử Giám đọc sách đi.”
Dù xảy ra chuyện gì thì mặt trời ngày mới vẫn ló dạng, vẫn phải đến Quốc Tử Giám như bình thường.
Các đại thần cũng là cứ theo lẽ thường muốn thượng triều.
Trong đại điện tế thiên hôm qua, hoàng đế đã phun hai ngụm máu đen, khiến một đám người lo lắng không thôi.
Lúc tiến vào đại điện, nhìn thấy hoàng đế ngồi bên trên, gương mặt xám xịt, trong lòng đại thần càng thêm lo sợ.
“Hôm nay, trẫm chỉ nói một chuyện.” Hoàng đế dựa vào long ỷ, thì thào nói: “Thái Tử đã chết, việc lập Thái Tử mới, các khanh có kiến nghị gì không?”
Gia chủ Ân gia Ân đại nhân bước ra: “Đêm qua Hoàng Thượng đã nói sẽ cho một trăm ngàn đại quân đi chi viện, báo thù rửa hận cho Thái Tử, chuyện này Hoàng Thượng hạ thánh chỉ.”
Còn chưa phái binh đông chinh đã muốn lập Thái Tử mới, chuyện này khiến Ân gia vô cùng thất vọng.
Nếu lập tân Thái Tử thì trên dưới triều dã đều sẽ ủng hộ trữ quân mới, còn có người nào nhớ tới huyết hải thâm thù của Dực nhi...
Bởi vậy, dù bản thân chỉ là một quan Tứ phẩm hèn mọn nhưng Ân đại nhân vẫn đứng ra bày tỏ lập trường của mình, cũng hy vọng sẽ có nhiều người góp lời với ông ấy.
Nhưng mà những người khác còn chưa lên tiếng, Hoàng đế đã cầm lấy nghiên mực trên án thư ném xuống dưới.
Chỉ là sức lức của ông ta quá yếu, nghiên mực cũng không rơi trúng đầu Ân đại nhân.
“Lớn mật!” Hoàng đế thở hồng hộc: “Thù phải báo, Thái Tử cũng phải lập, chẳng có gì xung đột, đợi lập tân Thái Tử, trẫm sẽ để Thái Tử giám quốc quyết định việc đông chinh!”
Cả triều an tĩnh.
Hoàng tử chỉ còn lại mấy người, còn có hoàng tôn, tuổi tác đều còn rất nhỏ, nếu làm Thái Tử thì làm sao giám quốc, giám quốc bằng cách nào, đây là trò đùa sao?
Hay là...
Vân Trạch nhìn về phía Sở Thụy.
Các triều đại trước sắc phong Nhiếp Chính Vương chính là vì ấu đế còn quá nhỏ, vì vậy mới sinh ra chức vị này.
Sở Thụy lợi dụng cổ trùng khiến Hoàng Thượng phong hắn ta làm Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ là vì ngày hôm nay sao?