Sau khi Sở Hoằng Du ngồi lên ngai vàng thì Lý thủ phụ tiếp tục tuyên đọc thánh chỉ:
Phong phụ thân Sở Dực của tân hoàng làm Thái Thượng Hoàng, xưng Thế Tông hoàng đế.
Phong mẫu thị Vân thị của tân hoàng làm Thái Hậu, vào An Khang Cung.
Phong bào muội của tân quân làm Trưởng công chúa, ấu đệ của tân quân làm Yến Vương, trước khi thành niên sẽ tạm thời ở trong cung.
Phong các vị hoàng tử làm Vương gia, ban đất phong vương phủ, đợi đến khi thành niên sẽ sung quân đến đất phong.
Ban phong hào cho các vị hoàng nữ công chúa, đồng thời tứ hôn cho những vị công chúa đã tới tuổi.
Ban phong hào cho các vị thái phi, ban cung điện cho thái phi...
Đến khi thực hiện xong tất cả những lễ nghi rườm rà thì cũng đã hết buổi chiều.
Ngày đầu tiên kết thúc một cách mệt mỏi như vậy.
Sở Hoằng Du vừa đến An Khang Cung đã lập tức gỡ mũ miện trên đầu xuống, oán giận nói: “Nặng quá, long bào nặng quá, nương, thật không phải ai cũng có thể làm hoàng đế mà.”
Sở Trường Sinh vội vàng để mũ miện về đúng nơi: “Ca ca, mũ miện này được mấy trăm thợ thủ công chế tạo trong bảy bảy bốn chín ngày mới xong đó, rất quý trọng, đừng có làm hỏng chứ.”
Con bé vừa dứt lời thì một bàn tay bụ bẫm đã thò tới nắm lấy một hạt châu treo trên mũ.
“Giác ca nhi, buông tay.” Vân Sơ cố ý xụ mặt: “Không nghe lời là mẫu thân khẽ tay con đó, mau buông tay, đừng làm hỏng.”
Tiểu gia hỏa bĩu môi, không tình nguyện thả tay ra.
“Nhìn bộ dáng của đệ mà xem.” Sở Hoằng Du nhẹ nhàng đánh vào tay nhóc béo: “Bây giờ đệ chính là Yến Vương, đừng có mà không hiểu chuyện như thế nữa, có biết chưa hả?”
Tiểu gia hỏa nào hiểu Yến Vương nghĩa là gì, tay nhỏ béo múp vung lên, một cái tát bay thẳng vào mặt Sở Hoằng Du.
“Tên nhóc khốn nạn nhà đệ!” Sở Hoằng Du thật sự tức chết rồi: “Đệ có biết ta là ai không, bây giờ ta chính là Hoàng Thượng, đệ dám đánh lén Hoàng Thượng, có biết đã phạm vào tội gì không!”
“A a, nha nha ——”
Giác ca nhi tưởng là hắn đang đùa giỡn, lại cười hì hì gọi ca ca.
Sở Hoằng Du: “...”
Hắn chắc chắn là vị hoàng đế tốt tính nhất trên đời.
Sở Trường Sinh không nhịn được bật cười ha ha.
“Con được rồi đó.” Vân Sơ bắt lấy cánh tay không an phận của tiểu nhi tử: “Ngoan ngoãn ăn cháo, đừng nháo nữa.”
Nhũ mẫu vội vàng chạy tới ôm tiểu gia hỏa đi ăn cháo.
“Ngày mai là ngày đầu tiên lâm triều, tối nay con ngủ sớm một chút đi.” Vân Sơ nghiêm mặt nói: “Ta để A Mao làm thiếp thân hộ vệ của con, thị vệ ở Dưỡng Tâm Điện đều là ám vệ phụ thân con để lại, con không cần lo lắng có người ám toán, yên tâm mà ngủ.”
Sở Hoằng Du bẹp miệng nói: “Dưỡng Tâm Điện cách An Khang Cung xa quá, nương, con không muốn ở Dưỡng Tâm Điện.”
Sở Trường Sinh xem náo nhiệt không chê ầm ĩ: “Khôn Ninh Cung gần hơn An Khang Cung đó, nếu ca ca có Hoàng Hậu thì có thể tới Khôn Ninh Cung ở.”
Sở Hoằng Du: “...”
Một hài tử còn chưa tới tám tuổi như hắn, tính chuyện cưới Hoàng Hậu có phải là quá sớm rồi không!
Hắn căm giận nói: “Trường Sinh, sau khi muội cập kê thì phải dọn đến phủ Công chúa, hừ, đến lúc đó muội muốn tiến cung cũng không dễ đâu.”
Sở Trường Sinh đáp trả: “Chờ phụ thân trở về thì ca không còn là hoàng đế nữa, xem ca còn kiêu ngạo như vậy không?”
Nhắc tới Sở Dực, tâm tình của mọi người trong phòng lập tức trầm xuống.
Cho dù bọn họ không tin Sở Dực đã chết nhưng đã lâu như vậy mà còn không nhận được tin tức, cho dù không chết, cũng e là...
“Chuyện cần làm đầu tiên trong buổi triều ngày mai là phái binh viện trợ.” Sở Hoằng Du siết chặt nắm tay: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, con nhất định phải mang phụ thân về kinh!”
“Hài tử ngoan.” Vân Sơ sờ đầu hắn: “Nhưng con cũng phải biết, bản thân con là tân đế, căn cơ chưa vững, rất khó lay động được ý kiến của đại đa số quần thần, lúc bọn họ đều lên tiếng phản đối thì con cứ để lần sau lại nói tiếp, không cần phải gấp.”
Từ khi Sở Dực xảy ra chuyện đến nay cũng đã gần hai tháng.
Lúc đầu lòng Vân Sơ còn nóng như lửa đốt, hiện tại đã dần dần bình tĩnh... Cha nàng đã phái người đi về phía đông, vẫn còn đang tra xét...