Vô số người ở gần đó đưa hài tử tới học đường nhà tranh này đọc sách, học đường này tồn tại suốt hơn ba mươi năm, sau này ông ấy lớn tuổi nên mới đóng cửa học đường nhà tranh này.
Nhưng môn sinh của ông ấy trải rộng khắp Đại Tấn, nói là đào lý khắp thiên hạ cũng không quá.
“Nhìn y phục của phu nhân cũng không giống người qua đường tới xin nước.” Âu Dương Diệp sờ sờ chòm râu trắng: “Không biết phu nhân có việc gì?”
“Âu Dương tiên sinh.” Vân Sơ chắp tay hành lễ như một văn nhân: “Ta là mẫu thân của ấu đế Đại Tấn.”
Âu Dương Diệp buông cái cuốc trong tay xuống, lập tức vấn an: “Thảo dân thỉnh an Thái Hậu nương nương...”
“Âu Dương tiên sinh không cần như thế.” Vân Sơ đỡ ông ấy dậy: “Lão nhân gia ngài là công thần của Đại Tấn ta, không cần hành lễ với một nữ tử như ta.”
“Năm nay ta đã tám mươi chín tuổi.” Âu Dương Diệp bưng ấm trà, rót cho Vân Sơ một ly: “Tới cái tuổi này của ta, cũng xem như nhìn rõ mọi chuyện, Thái Hậu nương nương cũng không cần nói ý đồ của mình khi đến đây.”
Tuy ông ấy quy ẩn núi rừng nhưng cũng nắm được rất nhiều tin tức triều dã.
Ông ấy nói xong thì vác cuốc xuống ruộng.
Vân Sơ mím môi.
Thời buổi này, hiếm có người nào sống được tới tám mươi chín tuổi, Âu Dương Diệp đã từng tuổi này, quả thật nên an hưởng tuổi già.
Nàng không nên tới đây, nhưng nàng thật sự không còn cách nào khác.
Người có thể thay thế Hứa thái sư chỉ có một mình Âu Dương Diệp.
Cho dù Âu Dương Diệp chỉ đến làm đế sư hai ngày cũng được, phải đẩy được Hứa thái sư đi thì nàng mới tiện sắp xếp những chuyện về sau.
Vân Sơ đi theo Âu Dương Diệp tới bờ ruộng.
Lúc này đã là cuối thu, hoa màu chắc cũng chỉ có củ cải và cải trắng, Vân Sơ quả thật không am hiểu những chuyện này.
“Tuy Âu Dương tiên sinh biết rất nhiều việc của triều đình nhưng cũng chỉ là biết được phần da lông bên ngoài, chắc ngài không biết tiên hoàng băng hà không phải là do bệnh chết mà là bị kẻ gian làm hại.” Vân Sơ ngồi xổm xuống, vừa theo Âu Dương Diệp nhổ cỏ dại vừa nhỏ giọng nói: “Gian thần chặn ngang, tân đế nhỏ tuổi, tình thế triều dã cấp bách, xin Âu Dương tiên sinh rời núi trợ giúp một tay.”
Âu Dương Diệp nhổ một gốc cỏ dại cứng ngắt, mở miệng nói: “Thái Hậu xem đám cỏ này đi, không người hầu hạ nó là nó còn mọc rậm rạp hơn cả cải trắng, tại sao lại như vậy chứ?”
Vân Sơ trả lời: “Bởi vì nó cướp đoạt chất dinh dưỡng thuộc về cải trắng.”
“Bởi vì ngươi cần cải trắng nên mới nói nó đoạt dinh dưỡng của cải trắng.” Âu Dương Diệp mở miệng: “Nếu ta nói này cỏ dại có thể dùng làm thuốc, Thái Hậu có còn cho rằng nó đoạt dinh dưỡng của cải trắng không?”
Ông ấy nói xong thì đứng dậy tưới nước cho luống cải.
Vân Sơ như suy tư gì đó rồi lại bước lên nói: “Cỏ dại và cải trắng đều thuận theo nhu cầu của thế nhân, khi ôn dịch hoành hành, đương nhiên phải giữ lại cỏ dại, nếu là vào năm mất mùa, cần phải giữ cải trắng, chọn thứ gì thì phải xem thế nhân lúc đó cần gì. Đại Tấn an ổn nhiều năm như vậy, nếu hư thối từ trong nội bộ, hoạ ngoại xâm cũng sẽ nối gót tìm tới, đến lúc đó, dù là cải trắng hay cỏ dại đều sẽ trở về hư vô.”
Âu Dương Diệp chống cuốc, nhìn bầu trời: “Sắc trời còn sớm, ta đi câu cá, tối này uống canh cá, cá trong ao quá nhỏ nên không mời Thái Hậu nương nương ở lại dùng bữa, Thái Hậu đi thong thả, không tiễn.”
Ông ấy khiêng cuốc lên rời đi.
Vân Sơ nhìn đám cỏ dại còn sót lại dưới ruộng, nàng ngồi xổm xuống, tiếp tục nhổ sạch.
Thu Đồng muốn hỗ trợ nhưng bị Vân Sơ cự tuyệt.
Nếu muốn mời được Âu Dương Diệp thì cần phải trả giá thật lòng, để Âu Dương Diệp nhìn thấy thành ý của nàng.