Lúc này đã là đầu đông.
Mùa đông ở kinh thành vô cùng lạnh lẽo, nước dưới hồ sen lạnh thấu tâm can.
Lâm đại nhân Lâm Cường cứ như vậy nhìn nhi tử bảo bối của mình nhảy vào hồ nước mò tìm ngọc bội.
Hồ nước lớn như vậy, một hài tử mới bảy tám tuổi sao có thể tìm được chứ.
Lâm Cường hít sâu một hơi, bước qua chắp tay nói: “Khấu kiến Hoàng Thượng, vi thần vừa nghe nói ngọc bội của Hoàng Thượng rơi xuống ao nước, thần sẽ lập tức cho người đi tìm ngay.”
Sở Hoằng Du liếc xéo ông ta, lộ ra vài phần khí thế đế vương, lạnh lùng nói: “Tiểu hài tử chơi đùa, Lâm đại nhân nhúng tay vào làm gì, đứng một bên nhìn là được.”
“Cha, ngài không cần xen vào đâu!” Lâm Đông Đông ở dưới ao ló đầu ra: “Là con nói với Hoàng Thượng con bơi lội rất lợi hại nên Hoàng Thượng mới khảo nghiệm con, nếu con có thể thành công tìm được ngọc bội thì Hoàng Thượng sẽ cho con làm thư đồng đệ nhất!”
Lâm Cường cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, nhi tử của vi thần ngốc nghếch, không thể tìm được ngọc bội, để vi thần xuống tìm đi.”
Thời tiết lạnh như vậy còn xuống nước, một hài tử làm sao chịu được.
Hơn nữa gió lớn như vậy, cơ thể ướt đẫm bị gió lớn thổi qua, e là phải nằm trên giường ít nhất một tháng!
“Lâm đại nhân nói sai rồi.” Sở Hoằng Du mở miệng: “Lâm Đông Đông không hề ngu ngốc, ít nhất hắn còn biết lấy lòng nịnh hót kẻ làm hoàng đế như ta chứ không phải như ngươi, chọn sai người rồi.”
Lâm Cường không khỏi một nghẹn.
Nhiếp Chính Vương là ngoại sanh của ông ta, ông ta đương nhiên là nguyện trung thành Nhiếp Chính Vương.
Nếu không có Nhiếp Chính Vương, hiện tại cả nhà ông ta vẫn còn phải phát sầu vì ba bữa cơm... Cái gì gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, ông ta bây giờ mới hiểu rõ.
“Hoàng Thượng, ta tìm được rồi!” Lâm Đông Đông hưng phấn ngoi lên khỏi mặt nước, cung nhân bên cạnh nhanh chóng chạy tới tiếp ứng.
Lâm Cường vội vàng cởi áo ngoài bọc lấy nhi tử nhà mình, sợ nhi tử bị nhiễm phong hàn.
“Lâm Đông Đông, không phải ngươi nói ngươi còn biết leo cây soa, đợi lát nữa tan học, chúng ta lại đến Ngự Hoa Viên đào tổ chim.” Nhi tử của Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh nói.
“Được đó được đó!” Lâm Đông Đông vui vẻ đồng ý.
Lâm Cường cố nén hỏa khí nói: “Hoàng Thượng, vi thần đi thay xiêm y cho khuyển tử, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Ông ta lôi nhi tử đến một sương phòng dùng làm nơi nghỉ tạm của Ngự Lâm Quân: “Con có biết trời lạnh như vậy xuống nước sẽ chết người không, nếu lần tới Hoàng Thượng lại bảo con làm như vậy thì con phải từ chối, nếu Hoàng Thượng tức giận, con cứ đi tìm Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương sẽ che chở con.”
“Con không từ chối đâu, Hoàng Thượng thích con nên mới khảo nghiệm con.” Lâm Đông Đông thay xong xiêm y, cụp mắt nói: “Lúc con mới tiến cung, những người khác đều chê cười con lớn lên ở nông thôn, không ai chịu nói chuyện với con, chỉ có Hoàng Thượng nguyện ý chơi với con, còn nói muốn cho con làm thị độc số một, Hoàng Thượng thích con nên mọi người mới thích con.”
Tâm tình Lâm Cường tức khắc có chút phức tạp.
Gia đạo sa sút, cả nhà chỉ có thể về quê mưu sinh, hài tử sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cho dù khoác lên cẩm y thì vẫn không thể nào che giấu được hơi thở vương mùi bùn đất.
Hoàng Thượng làm gì thích Đông Đông chứ, rõ ràng là lợi dụng Đông Đông để cảnh cáo người làm phụ thân là ông ta.
Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại thâm trầm như vậy.
Ông ta mở miệng nói: “Đông Đông, hay là chúng ta đừng tiến cung nữa, tìm một học đường tốt bên ngoài để đọc sách là được.”
“Không chịu!” Lâm Đông Đông cứng đầu cứng cổ nói: “Hoàng Thượng thích con, con cũng thích Hoàng Thượng, con muốn làm thị độc của Hoàng Thượng suốt đời!”
Hắn nói xong thì lập tức xoay người chạy ra ngoài.