“Nhìn chung lịch sử mấy trăm năm của Đại Tấn, ngoài việc hoàng đế thỉnh thoảng bệnh nặng không thượng triều thì chưa bao giờ có vị hoàng đế nào thượng triều muộn như vậy!”
“Nghe nói lúc Hoàng Thượng lên lớp còn dẫn dắt bảy tám thư đồng trốn học, Hứa thái sư đã tức phát bệnh rồi.”
“Thần còn nghe nói hôm qua Hoàng Thượng lệnh cho một thư đồng nhảy xuống ao, hiện tại đã là mùa đông, tiểu hài tử nhỏ như vậy nhảy xuống nước sẽ chết người.”
“Hoàng Thượng quá tùy hứng, không hề có khí độ của quân chủ...”
Nghe một đám đại thần ở bên dưới buộc tội, hoàng đế lộ vẻ không vui: “Trẫm còn chưa đến tám tuổi, đang là tuổi ăn tuổi lớn, ngủ thêm một chút thì có làm sao?”
Hắn đứng lên: “Hứa thái sư giảng bài quá nhàm chán, trẫm không muốn nghe lão giảng bài, có gì sai à?”
“Lâm Đông Đông tự nói hắn biết bơi lội, một hai phải chứng minh cho trẫm xem, cũng không phải là trẫm mệnh xúi giục hắn, hơn nữa cũng đâu có nháo ra mạng người, không phải à?”
Các đại thần sôi nổi lắc đầu.
“Ai, Hoàng Thượng quá bất hảo.”
“Không nghe giảng bài thì thôi, còn đe dọa tính mạng của người khác.”
“E là giang sơn Đại Tấn sẽ bị huỷ hoại...”
Sở Thụy đứng hàng đầu nhếch môi cười.
Tiểu hoàng đế càng là hoang đường hồ nháo thì hắn ta càng có lý do phế bỏ ấu đế...
Lúc này, Vân Trạch đi ra, nhìn chúng thần nói: “Chư vị đại thần chỉ lo chỉ trích Hoàng Thượng, tại sao không thử nghĩ xem vì sao Hoàng Thượng lại biến thành như vậy? Phải biết rằng khi trước ở Quốc Tử Giám, Hoàng Thượng là học sinh nhỏ tuổi nhất nhưng rất được Vương tiên sinh yêu thích, Vương tiên sinh thậm chí còn nói chờ hai ba năm nữa, tài học của Hoàng Thượng sẽ không thua kém Mạnh Thâm, một hài tử ưu tú như thế, tại sao sau khi đăng cơ lại trở nên bất hảo chứ?”
Hắn vừa nói xong thì cả đám người tức khắc trở nên trầm mặc.
Đúng vậy, nhà bọn họ cũng có hài tử đến Quốc Tử Giám đọc sách, đương nhiên cũng biết trước kia hoàng đế ở Quốc Tử Giám biểu hiện không hề kém, có thể gánh nổi hai chữ ưu tú này.
Vì sao sau khi trở thành Hoàng Thượng lại biến thành như vậy, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
“Đó là vì sua khi bước lên vị trí tối cao, không còn người nào có thể quản giáo Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tựa như con diều mất dây, đi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.” Vân Trạch mở miệng nói: “Hứa thái sư thân là đế sư nhưng lại không biết tẫn hết trách nhiệm của đế sư, không biết Hứa thái sư có gì để nói không?”
Trong khoảng thời gian này, Hứa thái sư nhanh chóng già đi.
Cả tộc ông ta đều bị Sở Thụy uy hiếp, ông ta chỉ có thể nguyện trung thành với Sở Thụy.
Sở Thụy muốn ông ta khiến ấu đế trở nên hoang phế.
Vì thế ông ta chỉ dạy cho ấu đế những thứ bàng môn tả đạo như Thái Cực bát quái, âm dương ngũ hành...
Lương tâm ông ta bị giày xéo không ngừng.
Một bên là giang sơn Đại Tấn.
Một bên là tính mạng của tộc nhân.
Chọn thế nào cũng sai, ông ta chỉ có thể giày vò bản thân, ngắn ngủn hai tháng đã già hơn mười tuổi.
Ông ta muốn bỏ gánh không làm nhưng ông ta không thể đào tẩu được.
Ông ta nhướng mắt đối diện với Vân Trạch: “Vậy xin hỏi Vân đại nhân làm sao để tẫn hết trách nhiệm của đế sư, đối với tiểu hoàng đế bất hảo như vậy, ta phải làm thế nào mới kéo được con diều này quay lại con đường ban đầu?”
“Cái này cũng thật buồn cười.” Bình Tân hầu nhếch môi: “Vân đại nhân cũng không phải đế sư, làm sao hắn biết mấy cái này, không phải là Hứa thái sư nên tự mình cân nhắc sao, bằng không thì ngươi làm đế sư để làm gì!”
“Nói rất đúng.” Nhiếp Chu đi ra: “Nếu Hứa thái sư không có năng lực này thì chi bằng mời người khác.”
Lúc này Sở Thụy mới nhàn nhạt mở miệng: “Vậy xin hỏi Nhiếp đại nhân, cả triều văn võ, ai có tư cách làm đế sư hơn Hứa thái sư?”
Hắn ta vừa dứt lời, toàn bộ người ở đó đều cứng họng
Hứa thái sư là lão sư của tiên hoàng, lúc tiên hoàng làm Thái Tử, Hứa thái sư là Thiếu sư, sau khi tiên hoàng đăng cơ thì trở thành Thái sư, địa vị nước lên thuyền lên.