“Không phải lần trước Hòa Bình hầu đánh bạc thua hơn ngàn lượng sao, có bạc thua bài nhưng lại không có bạc quyên quốc khố à?” Bình Tân hầu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Ngươi hưởng thụ tôn vinh mà Đại Tấn ban cho gia tộc của ngươi, hiện giờ Đại Tấn cần ngươi, ngươi nên đứng ra chứ.”
Hòa Bình hầu: “...”
Hắn ta thua bạc, ngày nào cũng bị phu nhân mắng, bây giờ lại bảo hắn ta góp bạc, không phải là đang muốn đòi mạng hắn ta sao.
Bình Tân hầu đảo mắt: “Khi trước Tào đại nhân gả nữ nhi đã đặt mua nhiều của hồi môn như vậy, sao giờ triều đình cần bạc ngươi lại giả nghèo chứ?”
Tào đại nhân: “...”
Chút của hồi môn của nữ nhi nhà hắn ta chẳng là cái đinh gì so với nhà quyền quý, vốn dĩ là nghèo đó được chưa!
“Còn có Cừu đại nhân...”
Mọi người vô cùng sợ hãi, chỉ hận không thể bịt miệng hắn lại.
Ánh mắt Bình Tân hầu ngừng trên người Nhiếp Chính Vương Sở Thụy.
Tuy hắn không để tâm vào bất cứ việc gì, cũng không có tài năng gì nhưng tốt xấu gì hắn vẫn là quan viên triều đình, vẫn có thể nhìn ra một chút thế cục trên triều.
Hiện giờ trong triều có một phái là của Thái Hậu, một phe khác chính là người của Nhiếp Chính Vương.
Thái Hậu ban cho hắn ân sủng lớn như vậy, vậy hắn chính là người của Thái Hậu.
Nghĩ vậy, Bình Tân hầu mở miệng: “Nghe người ta nói Nhiếp Chính Vương đang tính sửa sang vương phủ có đúng không, nếu vậy thì chắc trong tay Nhiếp Chính Vương không thiếu bạc đâu nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Đợi đến khi hắn cẩn thận nhìn lên thì lại phát hiện Sở Thụy chỉ trưng ra bộ mặt khiêm tốn, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
“Bình Tân hầu lời nói có lý.” Sở Thụy lộ ra nụ cười ôn hòa: “Vậy ta không sửa chữa vương phủ nữa, quyên góp ba mươi ngàn lượng bạc trắng, hiến một phần sức lực nho nhỏ.”
“Chậc ——”
Bình Tân hầu hít hà một hơi, ba mươi ngàn lượng, nói quyên là quyên, quả thật là hào phóng.
Lý thủ phụ đứng ra: “Thần nguyện quyên ba ngàn lượng bạc.”
Ông ấy chỉ là một quan văn, hai bàn tay trắng, lấy ra được ba ngàn lượng quả là không dễ dàng.
Có Nhiếp Chính Vương và Thủ phụ dẫn đầu, mọi người đương nhiên không dám dùng thái độ đối đãi với Bình Tân hầu để đối đãi với hai vị này, ai nấy đều sôi nổi đứng ra quyên bạc.
“Thần nguyện quyên năm trăm lượng.”
“Thần quyên bốn trăm lượng.”
“Thần quyên một ngàn lượng.”
Cũng chỉ có đám huân quý mới quyên hơn một ngàn lượng, những vị đại thần còn lại đều chỉ quyên trên dưới trăm lượng, quan chức thấp hơn quyên được chục lượng cũng đã là chuyện không dễ.
Vân Sơ lại nhìn thấy Nhiếp Chu đứng ra, tỏ vẻ muốn quyên một ngàn lượng.
Nàng biết Nhiếp gia hiện tại cũng không thái bình, mẫu thân thân sinh của Nhiếp Chu bị bệnh, cần bạc chữa bệnh, trong nhà vốn đang cần bạc, sao có thể quyên một lúc một ngàn lượng chứ, đây không phải là khiến Nhiếp Chu và phu nhân nảy sinh mâu thuẫn sao?
Dưới sự quyên góp khẳng khái của chúng đại thần, chuyện thiếu bạc này xem như đã được giải quyết.
Sau khi tan triều, Vân Sơ bảo Nhiếp Chu ở lại, cười nói: “Nhiếp đại nhân ra sức vì triều đình, trong khoảng thời gian này rất vất vả, đây là Hoàng Thượng thưởng cho Nhiếp đại nhân.”
Nhiếp Chu nhìn thoáng qua, là bạc trắng, hắn vội vàng lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Hiện giờ triều đình thiếu bạc, thần không cần ban thưởng, xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Nhiếp đại nhân nhận lấy đi.” Vân Sơ mở miệng: “Nhiếp gia ba đời àm quan, vẫn luôn thanh quý, trong nhà có bao nhiêu của cải chứ, quyên một ngàn lượng bạc này, e là thuốc thang của Nhiếp lão phu nhân sẽ bị gián đoạn.”
Nàng vừa dứt lời thì Thính Sương đang đứng phía sau cầm tới một cái hộp, mở ra, bên trong là một cây nhân sâm.
“Đây là ai gia ban cho Nhiếp lão phu nhân, ngươi không được từ chối.”
Nhiếp Chu vô cùng cảm động.