Lúc nhìn rõ mặt của đôi nam nữ kia, Nguyên thị ngây ngốc tại chỗ, trong đầu như có thiên lôi oanh tạc, chỉ muốn té xỉu ngay tại chỗ.
Một số thiếu phụ xấu hổ lui về phía sau.
Những phu nhân đã hơn ba mươi như Viên phu nhân còn có chuyện gì mà chưa thấy qua, lập tức hô to.
“Sao lại là Tạ đại nhân!”
“Ngày sinh thần của Tạ lão thái thái, Tạ đại nhân và nha hoàn trong phủ trốn ở đây làm gì?”
“Lúc tiệc mừng thọ bắt đầu đã không thấy bóng dáng Tạ đại nhân đâu, thì ra là trốn ở đây lôi lôi kéo kéo với hạ nhân, thật không hiểu được, nếu tới muộn thêm chút nữa... chậc chậc.”
Rất nhiều phu nhân khinh thường nhìn về phía Tạ Cảnh Ngọc, đồng thời vô cùng đồng tình với Vân Sơ.
Vân Sơ cũng ra vẻ không thể tin vào mắt mình, đứng trơ ra đó, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, mãi đến khi Nguyên thị lay nàng.
Nguyên thị run rẩy lên tiếng: “Sơ, Sơ nhi, làm sao bây giờ, làm sao mới tốt đây...”
Vân Sơ như lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước lên bậc thang, khom lưng nhặt y phục rơi trên đất, khoác lên người Tạ Cảnh Ngọc cùng Hạ thị.
Nàng che khuất hai người bọn họ, nhìn về phía mọi người rồi nói: “Các vị phu nhân hiểu lầm rồi, vị này không phải nha hoàn của Tạ phủ mà là Hạ di nương, nàng ta am hiểu xướng khúc, lúc nãy ta có gọi nàng tới hát tuồng trợ hứng, nhưng sức khỏe nàng kém, hẳn là đi được nửa đường đã mệt mỏi nên phu quân mới ôm nàng tới đây nghỉ ngơi...”
Nguyên thị cuối cùng cũng bình tĩnh lại..
Thân thiết với di nương vẫn đỡ hơn tằng tịu với nha hoàn.
Bà ta lại càng bội phục đứa con dâu này, cục diện hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra lý do thoái thác, Tạ gia bọn họ căn bản không tách khỏi Vân Sơ được.
Nhưng lý do này càng khiến nhóm phu nhân đồng tình với Vân Sơ hơn.
Trượng phu và di nương nhân lúc yến hội trốn ở đây dây dưa, hoàn toàn không để đương gia chủ mẫu vào mắt.
Bọn họ đã sớm nghe nói Tạ phu nhân không thể sinh sản, hiện tại còn không được trượng phu tôn trọng, cuộc sống có bao nhiêu khổ sở chứ.
Rõ ràng Tạ phu nhân đã rất thương tâm mà còn phải đứng ra bảo vệ thể diện của trượng phu và Tạ gia, hòn ngọc quý của Vân gia lại rơi xuống đồng ruộng như vậy...
“Tạ phu nhân hẳn là phải xử lý một đống việc, bọn ta xin cáo từ trước vậy.”
“Tạ phu nhân cứ lo việc của mình đi, lúc khác chúng ta lại gặp mặt.”
Một đám phu nhân sôi nổi cáo từ.
Ra đến tiền viện, nhóm phu nhân xem diễn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, bọn họ ném cho nhau vài ánh mắt, mọi người bắt đầu lục tục rời đi.
Ra khỏi Tạ phủ, đám người mới dám lên tiếng bàn tán.
“Các ngươi ở tiền viện xem hát nên không biết đó chứ, Tạ đại nhân và một di nương trốn ở hậu viện làm chuyện đó, bị bọn ta bắt quả tang.”
“Ban ngày ban mặt mà lại làm chuyện như vậy, thật gấp không chờ nổi sao?”
“Vị di nương kia chắc chắn là mỹ mạo vô song, nếu không Tạ đại nhân sẽ không hồ đồ như vậy.”
“Ngươi nói ta mới nhớ, vị di nương kia có hơi lớn tuổi, bộ dáng cũng không xuất sắc, so với Tạ phu nhân thì quả là cách xa vạn dặm.”
“Thì ra là Tạ đại nhân thích nữ tử lớn tuổi...”
Chuyện xảy ra ở hậu viện đã truyền tới tai lão thái thái, bà ta tức giận đến mức ù tai, suýt nữa thì ngất xỉu.
Vân phu nhân Lâm thị trầm mặt như nước, cứ như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bà ấy chỉ biết Tạ phủ có Vũ di nương, Giang di nương, Đào di nương, thêm một Hạ di nương từ khi nào vậy?
Tạ Cảnh Ngọc lại dám tằng tịu với nha hoàn trong tiệc mừng thọ, còn để nữ nhi mà bà ấy nâng trong lòng bàn tay ra mặt hòa giải.
Nữ nhi của bà ấy phải chịu bao nhiêu tủi thân chứ!
“Nương về trước đi.” Vân Sơ tự mình đưa người Vân gia ra ngoài: “Đại tẩu, khuyên nhủ nương giúp muội, muội không sao đâu.”
Ánh mắt Liễu Thiên Thiên tràn ngập lo lắng.
Nam nhân Vân gia cũng nạp thiếp, nhưng muốn nạp cũng phải được chính thê gật đầu, tuyệt đối không tằng tịu với nhau trước như vậy, đây là hoàn toàn không đặt chính thê vào trong mắt.
Hôm nay có người Vân gia ở đây, Tạ Cảnh Ngọc còn dám làm ra chuyện như vậy, không biết bình thường hắn ta coi khinh Vân Sơ thế nào...