Ánh mắt Đa Bảo trầm xuống, phất tay ra hiệu.
Đám hắc y nhân đứng phía sau đồng loạt lấy ra cung nỏ, chỉ nghe mấy tiếng vèo vèo, quân binh chắn trước mặt Vân Trạch lần lượt ngã xuống.
Đa Bảo rút trường kiếm bên hông chĩa về phía Vân Trạch: “Vân đại nhân, muốn trách thì hãy trách ngươi là huynh trưởng của Thái Hậu.”
Trường kiếm dần dần tới gần, Vân Trạch rút sáo trúc bên hông ngăn chặn công kích của Đa Bảo.
Đa Bảo biết Vân Trạch có công phu nhưng vẫn kém hơn gã ta, gã rướn người nhảy lên, thế công vô cùng mạnh mẽ.
Gã rất tự tin bản thân có thể giết chết Vân Trạch nên căn bản không cho hai mươi hắc y nhân phía sau động thủ, nhưng lại lo lắng Vân Trạch đào tẩu nên sai hai mươi người này đi chặn đường xuống núi.
Vân Trạch ngã người về phía sau, bị ép tới trước một gốc đại thụ.
Sáo trúc trên tay hắn ngăn chặn trường kiếm, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Đa Bảo công công, không bằng chúng ta thương lượng một chút, nếu ngươi nguyện trung thành với Thái Hậu, Vân gia ta...”
“Ít nói nhảm.” Ánh mắt Đa Bảo trầm xuống: “Tiếp chiêu!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không cần.”
Vân Trạch cũng không tiếp chiêu mà chỉ nghiêng người né tránh.
Đúng lúc này, mấy chục ám vệ mặc xiêm y tối màu từ góc tối phóng ra, ai nấy đều mang theo sát khí bừng bừng.
Vân gia đã nuôi dưỡng tử sĩ từ rất lâu, tổng cộng một ngàn người, trước khi Vân Tư Lân rời kinh đã giao toàn bộ số người này cho Vân Sơ cùng Vân Trạch.
Lần này hắn đi diệt phỉ, biết có bẫy rập nên không dám chủ quan, đưa theo gần hai trăm ám vệ.
Hai trăm tử sĩ này đối mặt với hai mươi tên thích khách hèn mọn kia thì chẳng khác gì chơi trò chơi.
Chỉ trong nháy mắt, hai mươi tên thích khách kia đều bỏ mạng.
“Vân đại nhân quả nhiên là lắm mưu nhiều kế!” Đa Bảo siết chặt thanh kiếm trong tay: “Quả thật là Vương gia đã xem thường ngươi!”
Sắc trời tối đen, một đám người mặc hắc y lẩn vào rừng rậm khó mà thấy rõ.
Đa Bảo bị vây quanh ở giữa, bốn phía đều có người, gã ta không còn đường chạy thoát.
Vân Trạch xoa xoa sáo trúc, treo ngay bên hông, nhẹ nhàng mở miệng: “Chi bằng Đa Bảo công công lại nghe điều kiện của ta xem sao?”
Đa Bảo giơ kiếm, ngay khi Vân Trạch còn chưa kịp phản ứng, gã ta đã tự đâm vào bụng mình.
Gã ta phun ra một búng máu, cơ thể lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Vân Trạch bước lên trước: “Cũng là một kẻ trung thành trước sau như một, chỉ là trung thành sai người rồi.”
Hắn khom lưng, vuốt mắt cho kẻ chết không nhắm mắt như Đa Bảo.
Ám vệ sau lưng hắn cho rằng hắn sẽ sai bọn họ an táng Đa Bảo thật tốt, bởi vì thiếu gia nhà bọn họ trước nay đều nhân từ khoan dung, đối với người nào cũng ôn hòa nhã nhặn.
“Dùng chiếu bao lại.” Vân Trạch đứng lên: “Ném trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương.”
Hắn nhìn về phía mấy quân binh chết thảm: “Chôn cất bọn họ đang hoàng.”
Ban đêm, trăng tròn.
Sở Thụy vẫn chưa ngủ, hắn ta càng ngày càng khó an giấc, thường xuyên thao thức cho tới bình minh, không ngừng suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Lúc này, một phủ binh bước vào bẩm báo: “Vương gia, có người ném một thi thể ngay trước cửa vương phủ.”
Sở Thụy sửng sốt một hồi, đột nhiên đứng phắc dậy.
Hắn ta nhanh chóng bước ra cửa phủ.
Hắn ta đi quá nhanh, thân hình lảo đảo, suýt nữa là ngã nhào xuống đất.
Tới cửa phủ, nương theo ánh đèn lồng, hắn ta nhìn thấy thi thể bọc trong một manh chiếu, hắn ta ngồi xổm xuống, tự tay mở chiếc chiếu đó ra, trông thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đa Bảo...”
Âm thanh của Sở Thụy run rẩy.
Đa Bảo không phải người ở bên cạnh hắn ta từ nhỏ, là do có một ngày hắn ta lén chạy ra khỏi hoàng cung, gặp được một người đáng thương ở ngoài đường.
Hắn ta cũng là một đáng thương cho nên không muốn nhìn thấy người khác phải chịu đau khổ như vậy, lần đó, hắn ta đã cứu Đa Bảo trong tay một đám côn đồ.
Đa Bảo không có cha nương, không có huynh muội, trên đời không còn một người thân, cho dù võ công cao cường nhưng cũng chẳng thèm phản kháng đám côn đồ, đã quyết ý muốn chết.