“Thỉnh an Hoàng Thượng!”
Đợi mọi người rời đi, Giang di nương cùng hai đứa nhỏ vội vàng hành lễ.
Sở Hoằng Du xua tay bảo bọn họ bình thân: “Không cần đa lễ, các ngươi có chuyện gì muốn nói?”
Giang di nương nói thẳng vào chính đề: “Hoàng Thượng, thiên nữ nương nương kia chính là Đào di nương của Tạ gia!”
Sở Hoằng Du chun mũi, hắn nhất thời không nhớ ra Đào di nương là người nào nhưng hắn biết Tạ gia.
“Là mẫu thân thân sinh của Tạ Thế Khang!” Tạ Nhàn bổ sung: “Ta nhớ rất rõ mùi hương trên người nàng ta, chắc chắn là Đào di nương!”
Sở Hoằng Du đột nhiên khựng lại: “Đa tạ các ngươi, việc này các ngươi chớ lộ ra, ta về cung trước đây.”
Hắn xoay người rời đi, tám thị đồng vội vàng chạy theo.
Đoàn người ra cung thế nào thì hồi cung thế ấy, trước chạng vạng đã về đến hoàng cung.
Sở Hoằng Du đến An Khang Cung tìm Vân Sơ, cho tất cả cung nhân lui xuống rồi mới nói: “Nương, thiên nữ nương nương chính là Đào di nương của Tạ gia!”
“Cái gì?” Vân Sơ kinh ngạc: “Con nói thật sao?”
Sở Hoằng Du thuật lại chuyện bản thân chuồn ra cung rồi đụng mặt Giang di nương.
“Con...” Vân Sơ nhìn hắn nói: “Có phải lần trước nương đã nói với con là sau này không được phép chuồn ra cung không? Bây giờ đang trong thời buổi rối ren, dù con rơi vào tay Nhiếp Chính Vương hay là tay Thành Vương thì đều không có kết quả tốt đẹp, sau này không được như vậy nữa, đã nhớ chưa?”
Sở Hoằng Du le lưỡi: “Con biết rồi nương.”
Vân Sơ nghiêm khắc nói: “Nếu còn có lần sau thì con đừng gọi ta là nương nữa.”
“Con sẽ không chuồn ra cung nữa đâu mà!” Sở Hoằng Du giơ lên tay thề: “Nếu còn có lần sau, thì...”
Vân Sơ giữ tay hắn lại: “Được rồi, Giác ca nhi đã tìm người ca ca con hồi lâu rồi đó, con vào trong chơi với Giác ca nhi đi.”
Sở Hoằng Du thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy vào nội thất chơi với đệ đệ muội muội.
Vân Sơ gọi Thu Đồng vào: “Sắp xếp người gấp rút chạy đến Ký Châu bắt trói tất cả tộc nhân Tạ gia, làm mọi cách ép bọn họ giao Tạ Thế Khang ra, nếu tộc nhân Tạ gia phản kháng thì cứ giết vài người cũng không sao, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa Tạ Thế Khang về kinh thành!”
Thu Đồng chắp tay: “Vâng, thuộc hạ sẽ đích thân đi chuyến này!”
Vân Sơ giao lệnh bài cho nàng ấy, để nàng ấy đưa theo một trăm ám vệ đến Ký Châu.
Ký Châu cách kinh thành không xa, bình thường ngồi xe ngựa cũng chỉ tốn mất một ngày đường, cưỡi ngựa chỉ cần nửa ngày, nếu có lệnh đi đường cấp tốc, bây giờ xuất phát thì chưa tới giờ Hợi là đã đến nơi.
Cùng lúc đó, Vân Sơ sai người trên triều chuẩn bị lương thảo nấu cháo, cũng bỏ thuốc giải vào trong đó.
Trời vừa sáng, cổng lớn thành Tây xuất hiện rất nhiều lều trại, bắt đầu phát cháo.
Ngày hôm qua Sở Hoằng Du đã bảo một đám hài tử lan truyền tin tức này, tuy rằng những người đó đã bị thuốc làm ảnh hưởng tâm trí nhưng ăn uống tiêu tiểu là bản năng của con người, nghe nói thành Tây có phát cháo, rất nhiều người tụ tập sang đó xếp hàng lãnh cháo.
Vân Sơ đứng trên tường thành thành Tây.
Đợi đến khi đa số mọi người đều ăn cháo, lúc này nàng mới xuất hiện mở miệng nói: “Chư vị bá tánh, mọi người an tĩnh một chút.”
Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng.
Chưa kể đến việc nàng ăn vận trang điểm lộng lẫy hoa lệ, chỉ bằng dung nhan tuyệt sắc kia cũng đã đủ khiến người ta phải chú ý.
“Nữ tử kia là người phương nào vậy?”
“Có vậy mà ngươi cũng không biết, ấu đế mới vừa đăng cơ, nữ tử tôn quý nhất Đại Tấn cũng chỉ có đương kim Thái Hậu.”
“Trời ơi, Thái Hậu thật là trẻ quá.”