Bóng đêm buông xuống.
Đào Quế Chi vừa mới tắm gội xong, toàn thân mệt mỏi.
Nàng ta ngồi trước gương, tùy ý để hai nha hoàn lau tóc cho nàng ta, tuy hai nha hoàn này hầu hạ nàng ta nhưng đồng thời cũng giám thị nàng ta.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một âm thanh vang lên: “Thiên nữ nương nương, sau bếp hỏi ngài có muốn ăn chè đậu xanh nấm tuyết không?”
Nghe thấy cái này tên, Đào Quế Chi tức khắc sửng sốt.
Ký ức đột nhiên quay ngược về thời điểm còn ở Tạ gia, lúc nàng ta vô tình xuống bếp thì nhìn thấy một đầu bếp đang làm chè đậu xanh nấm tuyết, lúc ấy nàng ta đã bật cười, nấu hai loại nguyên liệu này chung với nhau thật sự rất kỳ quái, hỏi thăm thì mới biết được đây là món ăn ở quê nhà của Giang di nương, nàng ta còn cố ý đi tìm Giang di nương xin một chén để nếm thử hương vị, kể từ khi đó, nàng ta cũng bắt đầu ăn chè đậu xanh nấm tuyết.
Sau khi nàng ta rời khỏi Tạ gia, đã lâu lắm rồi chưa được ăn lại món chè đậu xanh nấm tuyết này.
Tại sao nhà bếp lại đột nhiên hỏi nàng ta vấn đề này?
Chẳng lẽ ——
Đào Quế Chi nhớ tới ba ngày trước, lúc nàng ta ban cam lộ đã trông thấy Giang di nương và Nhàn tỷ nhi.
Khi đó Giang di nương không có biểu hiện bất thường gì, mà chính nàng ta cũng đeo khăn che mặt, nàng ta cho rằng Giang di nương không nhận ra nàng ta.
Xem ra thân phận của nàng ta đã bại lộ.
Giang di nương tìm tới đây là để bịt miệng nàng ta sao?
Đào Quế Chi híp mắt suy nghĩ một hồi, rõ ràng biết là không nên đi nhưng không hiểu vì sao nàng ta vẫn ra sau bếp, là vì muốn ăn chè đậu xanh nấm tuyết hay là muốn gặp mặt người xưa một lần?
Hai thị nữ vẫn luôn theo sau, nàng ta lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi chuẩn bị xiêm y cần mặc ngày mai đi.”
Xiêm y kia là thứ độc nhất trên thế gian, ngày nào cũng phải ủi phẳng phiu thì hôm sau mới mặc được, hai thị nữ không dám chậm trễ, lập tức đi làm việc.
Lúc này Đào Quế mới ra sau bếp, một người ăn mặc như đầu bếp bưng một chén chè đi tới chỗ nàng ta.
Cho dù người này không ngẩng đầu nhưng nàng ta vẫn nhìn ra người trước mặt này chính là Giang di nương khi trước cùng nàng ta tiến vào Tạ gia.
Giang di nương cúi đầu nói: “Ta đưa chè về doanh trướng cho thiên nữ nương nương.”
Đào Quế Chi nâng bước đi ra ngoài, đi tới một nơi vắng vẻ không người, sau đó đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi biết đây là đâu không? Chỉ cần ta hô lên một tiếng thì ngươi đầu lìa khỏi xác!”
Giang di nương biết chuyện này rất nguy hiểm nhưng nàng ấy cần phải đi một chuyến, cho dù có đầu mình hai nơi thì nàng ấy vẫn phải đến.
Nàng ấy ngẩng đầu nói: “Ngươi bây giờ là thiên nữ nương nương được vạn dân kính ngưỡng, nếu những người đó biết ngươi từng vứt bỏ hài tử của mình thì sao, một người có thể bỏ rơi cả nhi tử thân sinh của mình thì có thể phổ độ chúng sinh sao, ngươi cảm thấy những người kia sẽ còn kính ngưỡng ngươi sao?”
Đào Quế Chi cười lạnh: “Không bằng ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn cái gì?”
“Ta không muốn gì cả.” Giang di nương lắc lắc đầu: “Bây giờ ngươi có thể rời khỏi chỗ này không, có người muốn gặp ngươi.”
Đào Quế Chi dừng một chút rồi mở miệng hỏi: “Thái Hậu?”
“Là Khang ca nhi.”
Giang di nương vừa dứt lời thì Đào Quế Chi như bị sét đánh.
Sở dĩ nàng ta bị Tạ Thế An nắm trong tay chính là vì hắn ta đã giấu Khang ca nhi, bảo nàng ta phải làm việc cho tốt thì mới được gặp mặt Khang ca nhi.
Nàng ta đã từng cầu xin rất nhiều lần nhưng Tạ Thế An chưa bao giờ đồng ý.
Nàng ta chỉ đành giả dạng thiên nữ nương nương, chờ nghiệp lớn thành thì nàng ta và Khang ca nhi lại mẫu tử đoàn tụ...
“Thời gian không nhiều lắm đâu.” Giang di nương nhỏ giọng nói: “Nếu đợi đến ngày mai hai bên khai chiến, có lẽ Khang ca nhi...”
“Ta đi, ở đâu?”
Đào Quế Chi không hề do dự theo Giang di nương đi tới một nơi hẻo lánh, xuyên qua một rừng cây nhỏ, tới một doanh trướng nằm ngoài rìa phía tây.