Lâm Cường đứng phắc dậy.
Nếu Đông Đông cứ chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương đòi người như vậy thì Sở Thụy tuyệt đối không bỏ qua cho Đông Đông, thậm chí còn hoài nghi lòng trung thành của ông ta.
Tuy rằng ông ta đã sớm... nhưng ông ta cũng chỉ đổi thủ vệ ở Dưỡng Tâm Điện và An Khang Cung mà thôi, chưa bao giờ làm chuyện gì phản bội Nhiếp Chính Vương.
“Lâm đại nhân, ấu tử của ai gia bị Nhiếp Chính Vương mang đi.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Hiện tại cần phái người đến phủ Nhiếp Chính Vương cứu Yến Vương về, hoặc là Lâm Đông Đông đi, hoặc là Lâm đại nhân đi... Lúc này ai gia chỉ là một mẫu thân mất đi nhi tử, nếu hài tử của ta xảy ra chuyện gì thì hài tử của Lâm đại nhân cũng đừng mong sống sót.”
Lâm Cường siết chặt nắm tay.
Ngay sau đó, ông ta chậm rãi buông tay ra.
Tiền đồ và nhi tử đều quan trọng, nhưng với ông ta mà nói, nhi tử càng quan trọng hơn.
Nếu vì ủng hộ Sở Thụy lên ngôi hoàng đế mà mất đi nhi tử thì mọi chuyện cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Hơn nữa Sở Thụy lên làm hoàng đế một cách danh không chính ngôn không thuận, sau này ông ta cũng sẽ bị người đời chọc sống lưng.
Ngược lại là Đông Đông của ông ta được tiểu hoàng đế tín nhiệm, trở thành thư đồng đệ nhất bên cạnh tiểu hoàng đế, sau này Đông Đông chắc chắn đạt được thành tựu lớn...
Lâm Cường nhắm chặt hai mắt, ngay sau đó lại mở ram chắp tay nói: “Thái Hậu, xin ra lệnh!”
Bóng đêm càng ngày càng trầm.
Một đại đội nhân mã xuất phát từ hoàng cung, tiến hàng bao vây phủ Nhiếp Chính Vương cách hoàng cung không xa.
Vân Sơ đứng trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương, đôi mắt lộ ra sát ý.
“Tông cửa.”
Nàng ra lệnh một tiếng, Ngự Lâm Quân khiêng trụ phá cửa tiến lên, chỉ phá một lúc thì cửa phủ Nhiếp Chính Vương đã rộng mở.
Hai phủ binh vương phủ bước ra mở cửa, có một nam nhân mặc xiêm y trắng đứng trong tiền viện đằng sau cánh cửa, chính là Sở Thụy.
Khóe môi hắn ta mang theo ý cười: “Thái Hậu đêm khuya đến thăm là có chuyện gì, sao không cho người báo trước, thần nấu nước pha trà tiếp đãi.”
Vân Sơ cất bước đi vào vương phủ, lạnh lùng nói: “Lục soát!”
“Bổn vương xem ai dám!” Ngữ khí ôn nhu của Sở Thụy trở nên lạnh lùng: “Muốn điều tra vương phủ thì cần phải được Đại Lý Tự và Tông Nhân Phủ cùng hạ lệnh, Thái Hậu làm như thế là vi phạm tổ chế!”
Vân Sơ nâng tay: “Tiên hoàng đã chết, ai gia là Thái Hậu, đó là tổ chế, vào đi, cẩn thận lục soát trong ngoài cho ta.”
Lâm Cường cùng Phàn Minh mang theo hàng trăm hàng ngàn Ngự Lâm Quân nối đuôi nhau đi vào, một người đi bên trái, một người đi bên phải.
Sở Thụy nheo mắt: “Lâm đại nhân?”
Lâm Cường thoáng nhìn Sở Thụy, sau đó tiếp tục dẫn người đi về phía bên trái, cẩn thận tra soát.
Sở Thụy bỗng nhiên bật cười.
Lâm Cường chính là thân cữu cữu của hắn ta, là người hắn ta tín nhiệm nhất.
Hắn ta cho rằng mối quan hệ huyết thống sẽ là ràng buộc vững chắc nhất, vĩnh viễn không đứt đoạn cho nên mới giao Ngự Lâm Quân cho Lâm Cường.
Ngự Lâm Quân canh giữ toàn bộ hoàng cung, có rất nhiều chuyện ở kinh thành cũng đều do Ngự Lâm Quân xuất động xử lý, là chỗ dựa lớn nhất của hắn ta.
Hắn ta vốn tưởng rằng Vân Sơ đưa theo quân thủ thành đến đây, tuy rằng quân thủ thành có hơn ba mươi ngàn người nhưng lại đóng quân ở ngoại ô kinh thành, muốn vào thành cũng không dễ.
Điểm mấu chốt là nếu quân thủ thành và Ngự Lâm Quân giao chiến thì sẽ tử thương thảm trọng, hoàng thất sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Cho nên hắn ta chắc chắn Vân Sơ không dám làm lớn chuyện này, nhưng lại không ngờ Lâm Cường lại bị Vân Sơ xúi giục...
“Xem ra là ta coi thường Thái Hậu.” Sở Thụy cười tự giễu: “Cũng là ta xem trọng chính mình.”
Hắn ta tiến lên một bước, tiếp tục nói: “Cũng không biết ta có đánh giá quá cao phân lượng của Yến Vương trong lòng Thái Hậu không?”
“Hẳn là không có đi.” Ý cười trên mặt hắn ta ngày càng sâu: “Đã tối thế này, Thái Hậu tự mình ra cung, hẳn là rất quan tâm tới Yến Vương nhỉ, dù sao cũng là nhi tử thân sinh của ngươi...”