Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 875

Chương 875 -

Buổi lâm triều hôm nay chú định sẽ không yên ổn.

Đương kim Nhiếp Chính Vương bắt cóc Yến Vương, bị Thái Hậu bao vây phủ đệ, thất thế đào tẩu mất tích.

Chuyện này khiến triều đình nhấc lên một cơn sóng to gió lớn.

Nhiếp Chính Vương nắm giữ triều chính đã lâu, đề bạt rất nhiều người Phùng gia Lâm gia, sớm đã khiến triều thần bất mãn.

Mà nay đa số triều thần dưới sự dẫn dắt của Lý thủ phụ đang dự định đồng loạt thượng tấu bãi miễn Nhiếp Chính Vương thì lại nhận được tin Nhiếp Chính Vương mất tích.

Nhiếp Chính Vương không có mặt, chuyện này đương nhiên sẽ càng thuận lợi.

“Yến Vương còn chưa tròn hai tuổi mà đã bị Nhiếp Chính Vương bắt đi, xem như quân cờ để hiếp bức Thái Hậu, ý đồ đáng chết!”

“Chức trách của Nhiếp Chính Vương là phụ tá ấu đế, hiệp trợ trị quốc, nhưng khi Thành Vương mưu phản, Nhiếp Chính Vương không giúp đỡ được gì, không xứng làm vương.”

“Thần đề nghị, bãi miễn Nhiếp Chính Vương!”

“Thần tán thành!”

Vô số triều thần đứng ra, Sở Hoằng Du nâng tay nói: “Vậy cứ làm theo lời các vị ái khanh, bãi miễn Nhiếp Chính Vương, cụ thể thế nào thì cứ đợi buổi chầu sau thương nghị, tan triều!”

Hắn nói xong thì đứng dậy khỏi long ỷ, mau chóng rời khỏi đại điện.

Hắn nhanh chóng cởi long bào trên người ra, thay trang phục của một thái giám bình thường vào.

Đêm qua mẫu thân đi cả đêm không về, sáng nay cũng không thượng triều, chắc chắn là đã gặp phiền toái lớn.

Hắn từng nói sẽ để mẫu thân làm nữ tử tôn quý nhất trên đời, nhưng đồng thời, mẫu thân cũng trở thành nữ tử bận rộn nhất trên đời, cứ phải vì hắn mà xử lý đủ thứ chuyện, người làm hoàng đế như hắn thật quá vô dụng.

Nhưng mà người càng vô dụng hơn lại chính là phụ thân, cũng không biết đã đi đâu mà lâu như vậy còn chưa chịu về.

Hắn vừa mới mặc xiêm y xong thì nô tài đã tới báo: “Hoàng Thượng, Âu Dương lão tiên sinh và nhóm thị độc đã chờ ở Ngự Thư Phòng.”

Hắn thở dài, chỉ đành đi gặp Âu Dương Diệp trước.

Nhìn thấy cách ăn mặc của hắn, Âu Dương Diệp khựng lại: “Hoàng Thượng đây là?”

Tám thư đồng ngồi trong học đường cũng lập tức phấn khích, vừa nhìn là biết Hoàng Thượng muốn chuồn ra cung, bọn họ cũng biết là đi làm chuyện lớn.

“Lão sư, trẫm có chuyện quan trọng phải ra cung một chuyến.” Sở Hoằng Du mở miệng nói: “Xin lão sư châm chước.”

Âu Dương Diệp sờ sờ chòm râu: “Hoàng Thượng muốn xuất cung, thần không thể ngăn cản, nhưng nếu Hoàng Thượng đã đến hỏi thần thì thần sẽ ra một khảo đề cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đáp đúng thì có thể ra cung.”

Sở Hoằng Du tuy sốt ruột nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại: “Mời lão sư ra đề mục.”

“Hoàng Thượng ngồi xe ngựa đi ra ngoài, lúc này có ba hài tử đang chơi đùa trên con đường phía trước, bởi vì chơi quá mức hăng say nên không nghe thấy tiếng vó ngựa, mà Hoàng Thượng cũng không kịp dừng xe ngựa lại nữa rồi.” Âu Dương Diệp không nhanh không chậm nói: “Lúc này có thể cho xe ngựa thay đổi tuyến đường, nhưng trên tuyến đường kia có một người thợ thủ công đang sửa đường, xin hỏi Hoàng Thượng, lúc này nên thay đổi tuyến đường hay là nên tiếp tục đi?”

Sở Hoằng Du nâng cằm.

Nếu xe ngựa tiếp tục đi thì ba hài tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nếu xe ngựa thay đổi tuyến đường thì thợ thủ công kia cũng chỉ có một con đường chết.

Đám thư đồng đứng bên cạnh cũng ríu rít nghị luận.

“Một bên là ba mạng người, một bên là một mạng người, như vậy nên thay đổi tuyến đường mới phải.”

“Nhưng ba hài tử kia nô đùa trên đường lớn, vốn dĩ là bọn chúng sai, dựa vào đâu mà muốn một bá tánh sửa đường bình thường phải gánh vác thay chúng?”

“Đúng vậy đúng vậy, ai phạm sai lầm thì người đó phải gánh chịu hậu quả.”

“Nhưng đó là ba mạng người, bọn họ còn nhỏ, không hiểu chuyện, không thể chỉ vì phạm một sai lầm nhỏ như vậy mà bỏ mạng.”

“...”

Âu Dương Diệp ung dung quan sát Sở Hoằng Du.

Trong mắt ông ấy, dù đưa ra đáp án nào thì cũng là đáp án chính xác cho câu hỏi này, nhưng có thể thông qua đáp án để nhìn ra tâm tính của một người.

Sở Hoằng Du cứ đi tới đi lui.

Nếu hắn là người bình thường, hắn sẽ chọn cho xe ngựa tiếp tục chạy thẳng, ai phạm sai lầm thì cứ để người đó gánh lấy hậu quả.

Nhưng hiện tại hắn là hoàng đế, mỗi một người đều là con dân của hắn.

Hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo hộ từng bá tánh.

Bình Luận (0)
Comment