Phiên ngoại – Sở Thụy 2
Trời đã sáng, một ngày mới bắt đầu, đối với Sở Thụy mà nói, ban ngày và ban đêm cũng chẳng khác nhau là bao, đều là nằm trên giường dưỡng bệnh.
Từ nhỏ đến lớn, thân thể hắn ta yếu ớt, uống thuốc châm cứu, nằm liệt giường chẳng phân biệt ngày đêm, hắn ta luôn nghĩ người như hắn ta sao không chết sớm đi, sống như vậy có ý nghĩa gì chứ...
“Điện hạ.” Cung tỳ đi vào nhỏ giọng nói.” Hôm nay là đêm giao thừa, công công bên cạnh Hoàng Thượng công công đến hỏi điện hạ có thể tham gia tiệc Trừ tịch không?”
Sở Thụy lắc đầu: “Ta không đi.”
Nhiều năm như vậy, hắn ta hiếm khi đi đâu, bởi vì thân thể không cho phép.
“Thụy nhi, đi thôi.” Sở Tri Hạ bước vào, tươi cười nói: “Ngày nào cũng ru rú trong điện, không sợ chán đến điên sao, đệ đi cùng trưởng tỷ đi.”
Sở Thụy có chút kinh ngạc.
Từ khi phụ thân và mẫu thân lần lượt qua đời, trưởng tỷ chưa từng tham gia yến hội cung đình, vì mỗi khi nhìn người ngồi trên long ỷ, trưởng tỷ đều sẽ nhớ tới phụ thân, vị trí kia vốn nên thuộc về phụ thân của bọn họ.
Hắn ta không nhịn được mở miệng: “Trưởng tỷ?”
Gương mặt Sở Tri Hạ đột nhiên ửng đỏ.
Sở Thụy tức khắc hiểu ra: “Lục đại ca hồi kinh rồi sao?”
“Ừ.” Sở Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Lục bá phụ về kinh thành, hắn cũng về theo, ta đã hỏi thăm rồi, hắn cũng tham gia cung yến đêm nay.”
“Thật tốt quá.” Sở Thụy cũng phấn khích: “Lục đại ca và trưởng tỷ có hôn ước, chắc chắn sẽ cầu thân trong buổi cung yến, thật tốt quá, cuối cùng trưởng tỷ cũng có thể rời khỏi hoàng cung lạnh lẽo này rồi.”
Nụ cười của Sở Tri Hạ vốn đang mang theo vẻ ngượng ngùng lại đột nhiên trở nên ưu sầu: “Nếu ta đi rồi thì Thụy nhi phải làm sao đây?”
“Trưởng tỷ quên rồi sao, ta là Trang Thân Vương.” Sở Thụy cười mở miệng: “Ta muốn rời khỏi hoàng cung, lúc nào cũng có thể rời đi... Trưởng tỷ trang điểm thế này quá đơn điệu, để ta thay trưởng tỷ tô điểm lại một chút.”
Hắn ta lập tức lấy lại tinh thần, đi theo Sở Tri Hạ đến khuê phòng của nàng ấy, chọn cho nàng ấy một bộ xiêm y đỏ rực, lại trang điểm chải chuốt tỉ mỉ một phen...
Một lúc sau đã là chạng vạng, tỷ đệ hai người theo Phùng thái hậu đến đại điện tổ chức yến hội.
Cung yến lần này cho phép quan viên Tam phẩm đưa theo gia quyến tới dự, rất nhiều người tới, đại điện vô cùng náo nhiệt.
Sở Thụy liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Lục đại ca Lục Hạo đang đứng trong đám người.
Lục đại nhân Lục gia mấy năm trước làm Tổng đốc ở Giang Nam, mấy tháng trước tài hoa của ông ta truyền tới kinh thành, hiện giờ chính là đại quan Chính nhất phẩm được hoàng đế vô cùng ưu ái.
Đích trưởng tử Lục gia Lục Hạo năm nay hai mươi hai tuổi, phong độ nhẹ nhàng, đương nhiên trở thành nữ tế tương lai hoàn hảo trong mắt nhiều quý phụ kinh thành, này sẽ, một đám người vây quanh Lục Hạo nói chuyện.
Nhưng cũng có mấy vị phu nhân biết chuyện mấy năm trước, bèn nhỏ giọng nói: “Lúc ấy tiên Thái Tử đã định hôn ước cho đích nữ nhà mình và Lục đại thiếu gia rồi.”
“Đích trưởng nữ của tiền Thái Tử? Phúc Khang quận chúa? Mấy năm nay chưa từng nghe nhắc tới vị quận chúa này, suýt nữa ta đã quên mất người này rồi.”
“Phúc Khang quận chúa cùng Trang Thân Vương hiện giờ vẫn ở trong cung, quả thật đã lâu không nghe thấy tin tức của hai người này, cũng không biết hôn sự năm đó còn hiệu lực không?”
“Lục gia hiện tại nước lên thuyền lên, Lục đại thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã là quan Ngũ phẩm của triều đình, tiền đồ như gấm, nhưng thân phận của Phúc Khang quận chúa...”
Tuy có là quận chúa nhưng lại là đích trưởng nữ của tiền Thái Tử, thân phận xấu hổ như vậy rất dễ khiến Hoàng Thượng sinh lòng nghi ngờ, cho nên đối với những huân quý gia thế không tồi ở đây mà nói, Phúc Khang quận chúa không phải là một mối lương duyên tương xứng.