Phiên ngoại – Sở Thụy 11
Nhưng một canh giờ sau, tử sĩ quay về bẩm báo: “Điện hạ, quan tài của quận chúa trống không...”
Sở Thụy nháy mắt lạnh người: “Ngươi nói cái gì?”
“Chỉ có cái này...” Tử sĩ lấy ra một chiếc hũ trắng: “Đây là tàn tro, có thể là tro cốt của quận chúa...”
“Trưởng tỷ...”
Thân thể Sở Thụy không ngừng run rẩy.
Hắn ta ôm lấy chiếc bình kia, không nhịn được rơi lệ, sau đó lại đi đến An Khang Cung.
Khi nhìn thấy hũ cốt màu trắng kia, Thái Hậu không thể tin nói: “Ngươi, ngươi dám đi quật mồ, ngươi điên rồi sao?”
“Cho nên Thái Hậu đã sớm biết xác của trưởng tỷ đã bị thiêu hủy...” Sở Thụy nở nụ cười thê lương: “Để ta đoán nào, là Thái Hậu đích thân hỏa thiêu thi thể của trưởng tỷ để giá họa cho Giải gia, khiến người của Đại Lý Tự cho rằng Giải gia làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế vì muốn tiêu hủy chứng cứ, cho nên Hoàng Thượng mới có thể ban thưởng nhiều thứ nhằm trấn an Thái Hậu...”
Thái Hậu không nhịn được lui về sau mấy bước.
Đúng là bà ta đã cho ngươi thiêu xác Phúc Khang, dù sao người cũng đã chết, chi bằng lợi dụng thi thể để kiếm chác thêm nhiều lợi ích.
Muốn thiêu xác người thành tro như vậy thật không dễ, chính là bà ta đích thân giã nát xương cốt của tôn nữ mà bà ta yêu thương nhất rồi bỏ tro vào chiếc hũ này...
Bà ta cũng rất thống khổ, nhưng bà ta còn có thể làm gì chứ.
“Được rồi, ta biết là ta đoán đúng rồi.”
Ngữ khí của Sở Thụy vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Thái Hậu có chút sợ hãi.
Bà ta bước lên nhẹ giọng nói: “Ta sẽ tìm một nơi phong thủy bảo địa để táng Phúc Khang, mời bảy bảy bốn chín cao nhân đắc đạo tới tụng kinh siêu độ cho nó...”
“Không cần.”
Sở Thụy ôm chiếc hũ bước từng bước ra ngoài.
Đêm hôm đó hắn ta không nên để trưởng tỷ lại Giải gia, nếu hắn ta kiên trì một chút thì trưởng tỷ đã không chết.
Sáng hôm ấy, hắn ta không nên ngất xỉu trước cửa Giải gia, nếu thân thể của hắn ta khá hơn một chút thì tốt rồi, trưởng tỷ sẽ không biến thành một nắm tro tàn như thế này.
Thi thể bị thiêu thành tro sẽ thế nào, người đó sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh sao?
Hắn ta bước một bước, nước mắt chảy thành dòng, một đường trở về Kim Anh Điện, chôn hũ cốt trắng tinh dưới khóm cúc rực rỡ nhất.
Đây là hoa cúc mà hắn ta và trưởng tỷ cùng nhau trồng khi còn bé, trưởng tỷ rất thích dùng hoa cúc ở đây để pha trà.
Hoa cúc rực rỡ tàn rồi lại nở, lá cây có lúc khô rồi lại xanh tươi.
Nhưng trưởng tỷ của hắn ta có thể trở lại như khi trước sao?
Hắn ta ngồi ngoài sân khóc suốt một đêm, sau đó trở lại tẩm cung, tìm được bình sứ trắng nho nhỏ kia.
Vì không có người đút máu nên hai cổ trùng kia vô cùng yếu ớt, rúc vào nhau, có lẽ là sắp chết đến nơi.
Sở Thụy cầm lấy hai cổ trùng bỏ vào miệng, khi tới gần môi hắn ta, hai cổ trùng kia lập tức nhảy vào yết hầu rồi trôi xuống bụng.
“Trưởng tỷ, ta nghe lời tỷ.”
“Nếu tỷ đã lót đường cho ta thì ta sẽ tiếp tục đi trên con đường này.”
“Tất cả những người đã phụ tỷ, một người ta cũng không bỏ qua.”
“Lục gia, Giải gia... Thái Hậu!”
Sau ngày hôm đó, Sở Thụy dọn vào An Khang Cung, chủ động uống chén thuốc dùng máu đầu tim thiếu nữ làm thuốc dẫn.
Hắn ta bắt đầu bồi dưỡng thế lực của bản thân, bắt đầu âm thầm mượn sức đại thần trong triều...
Thái Hậu lệ rơi đầy mặt: “Thụy nhi hiểu chuyện, cuối cùng cũng hiểu cho tấm lòng dụng tâm lương khổ của ai gia...”
Hai năm sau, thê tử của Lục Hạo sinh hạ đích trưởng tử, nhưng ngay đêm đích trưởng tử vừa ra đời, Lục gia cháy lớn, Lục Hạo cùng thê tử và hài tử mới sinh đều bị ngọn lửa vô tình thiêu thành tro bụi.