Phiên ngoại – Đời trước 16
Mấy tháng tiếp theo, đại phòng Tạ gia nhiều thêm bốn di nương.
Đại thiếu phu nhân Tạ gia không chưởng gia, lại không được trượng phu tôn trọng, cuộc sống trong phủ ngày càng gian nan.
Cuối năm, Đại Lý Tự tìm được chứng cứ chứng thực tội mưu phản của Bình Tây Vương, Bình Tây Vương bị biếm làm thứ dân, hắn và đôi nhi nữ cũng bị cầm tù trong vương phủ vĩnh viễn.
Mùa thu một năm sau đó, Thái Tử điện hạ ngộ thương hoàng đế trong một buổi săn thú, Thái Tử lập tức bị xử tử.
Hoàng Thượng cũng vì chuyện đó mà ngã bệnh, triền miên trên giường bệnh mấy tháng, băng hà khi trận tuyết đầu đông vừa tới, Cung Hi Vương kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tạ Thế An vốn là Nhất phẩm Thủ phụ, có công phò trợ tân đế nên còn được phong Hộ bộ Thượng thư, là đại thần trọng phẩm tay nắm thực quyền được người người kiêng nể.
Ngay sau đó, vụ án Hộ bộ Thượng thư Hà gia tham ô mấy chục năm trước được lật lại, tra được thì ra năm đó Hà đại nhân bị người ta hắt nước bẩn hãm hại, dẫn đến việc nam đinh toàn tộc đều bị chém, người già phụ nữ và trẻ nhỏ đều bị đuổi về nguyên quán.
Mà thủ phụ đương triều lại chính là hậu nhân của Hà gia, hắn ta giúp mẫu tộc lật lại bản án, mẫu thân hắn ta mai danh ẩn tích đào tạo hài tử chính là vì muốn đòi lại công bằng cho gia tộc, hiện giờ oan sai được rửa sạch, mẫu tộc cũng xem như mây tan thấy nắng.
Tạ gia mau chóng tổ chức đại hôn.
Đích nữ Hà gia năm đó gả cho Tạ Cảnh Ngọc khiến bao người chú ý.
Tạ gia nghênh đón tân đương gia chủ mẫu.
Hạ thị vào cửa... không, bây giờ bà ta đã khôi phục nguyên danh, phải gọi là Hà Linh Huỳnh.
Ngày đầu tiên Hà Linh Huỳnh vào cửa thì phải đến từ đường kính trà cho chủ mẫu lúc trước nhưng bà ta lại bỏ qua phân đoạn này, cũng sai người ném bài vị của Vân Sơ tới nhà kho.
Một người đã chết lại chưa từng sinh nhi dục nữ cho Tạ gia không xứng uống trà của bà ta.
Một ngày sau khi Hà Linh Huỳnh vào cửa, Giang di nương luôn triền miên trên giường bệnh đột nhiên qua đời, tin tức truyền tới Cát gia, Tạ Nhàn cũng ra đi...
Vũ di nương bị Hà Linh Huỳnh đưa đi tìm Tạ Thế Doãn, nửa đường xảy ra chuyện, cũng mất mạng...
Đám di nương Tạ gia cảm nhận được uy thế của tân chủ mẫu, ai nấy đều rút cổ làm chim cút, hậu viện Tạ gia vô cùng yên lặng.
Hà Linh Huỳnh nhìn Tống Nhân thế nào cũng không hài lòng, lúc trước bà ta không đồng ý hôn sự này, là An ca nhi yêu cầu, Vân Sơ gật đầu nên mới thành thân.
Sau khi Tống Nhân vào cửa đã sinh cho An ca nhi bốn hài tử, bà ta mới dần dần nhìn Tống Nhân. Thuận mắt hơn.
Nhưng từ khi Vân Sơ chết, Tống Nhân như thay đổi thành một người khác, ngày nào cũng tỏ thái độ với An ca nhi, An ca nhi là đại thần Nhất phẩm, nào đến lượt một nữ nhi tú tài như Tống Nhân làm trò càn rỡ?
Hà Linh Huỳnh sai người gọi Tống Nhân tới.
Tống Nhân vẫn còn bệnh, cố gắng kéo lê thân thể bệnh nặng tới: “Thỉnh an mẫu thân.”
Hà Linh Huỳnh uống trà, nhàn nhạt nói: “Nghe nói lần nào Thế An tới phòng của ngươi thì đều bị ngươi đuổi đi, nếu ngươi đã không muốn hầu hạ trượng phu của mình thì chi bằng nhường lại vị trí này.”
Tống Nhân ngẩng đầu: “Đây là ý của mẫu thân hay là ý của phu quân?”
Tuy tình cảm phu thê giữa nàng ấy và Tạ Thế An đã không còn gì nữa nhưng nàng ấy vẫn còn bốn hài tử, vì hài tử, nàng ấy phải bảo vệ vị trí chính thê của mình.
“Đương nhiên là ý của Thế An.” Hà Linh Huỳnh rũ mắt: “Ngươi đã sinh cho Tạ gia bốn hài tử, vậy thì cho ngươi chút thể diện, cầm thư hòa ly rời đi đi.”