Đại kết cục 1
Nhà Giang nhũ nhân làm hỉ sự.
Nữ nhi Tạ Nhàn năm nay mười sáu tuổi, đương độ niên hoa tươi đẹp nhất, mặc giá y ngồi trong khuê phòng, vẫn còn đang trang điểm.
Ngũ phúc bà tử không ngừng nói những lời cát tường, hàng xóm láng giềng ở bên cạnh cũng ồn ào náo nhiệt không thôi.
“Giang nhũ nhân thật là có phúc khí, quen biết đương kim Thái Hậu nương nương, nghe nói là Thái Hậu móc nối làm mai Tề gia cho Tạ tiểu thư.
“Tề gia là nhà Tam phẩm, cho dù đó chỉ là thứ tử nhưng người bình thường cũng đâu trèo cao nổi, nghe nói người này năm trước đã đỗ tú tài, rất có tiền đồ đó.”
“Đời trước Giang nhũ nhân phải làm bao nhiêu chuyện tốt mà đời này mới may mắn như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Đang nói thì lại nghe có tiếng người từ bên ngoài vọng vào ——
“Trưởng công chúa đến!”
Mọi người lập tức ngậm miệng, đồng loạt nhìn ra cửa.
Một thiếu nữ mặc cung phục từ ngoài đi vào, nàng ấy vô cùng xinh đẹp, vì không muốn lấn át tân nương tử nên đã cố ý ăn mặc rất thanh nhã, trên đầu cũng chỉ cài một chiếc trâm hoa, cả người thuần tịnh nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt được.
“Vị này chính là Trưởng công chúa sao, thật là đẹp quá!”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Trưởng công chúa, thật là ung dung hoa quý, còn xinh đẹp hơn cả mẫu đơn diễm lệ.”
“Nghe nói Trưởng công chúa và Tạ tiểu thư là hảo bằng hữu, chắc là Tạ tiểu thư thường xuyên vào cung để bầu bạn với Trưởng công chúa nhỉ.”
“Sinh thời có thể chính mắt nhìn thấy hậu duệ của hoàng thất quý tộc, thật đúng là dính ánh sáng của Tạ gia.”
“Sao còn đứng đó nói chuyện, mau hành lễ...”
Trước khi mọi người kịp quỳ xuống, Sở Trường Sinh đã nhanh chóng nói: “Hôm nay là ngày lành của Nhàn nhi, các ngươi đừng nên quỳ với ta, nên làm gì thì cứ làm đi.”
Lúc này Tạ Nhàn đứng lên, gương mặt kinh hỉ giữ chặt tay Sở Trường Sinh: “Sao ngươi lại ra cung, ta còn tưởng rằng...”
Mười mấy năm trước gián điệp địch quốc suýt nữa đã bắt cóc Trường Sinh, kể từ khi đó, Trường Sinh cơ bản không ra khỏi hoàng cung.
Hôm nay là ngày đại hôn của nàng ấy, đương nhiên cũng hy vọng hảo bằng hữu có thể tới uống ly rượu xuất các, nhưng dù sao bên ngoài cũng không an toàn như ở hoàng thành nên nàng ấy đã cố ý viết thư nói Trường Sinh đừng tới.
Ai mà ngờ Trường Sinh đã đồng ý sẽ không tới nhưng rồi lại tới đây.
“Ngươi xuất giá, ta đương nhiên phải đến chứ.” Sở Trường Sinh nhéo mặt nàng ấy: “Ta muốn nhìn Nhàn nhát gan lúc xuất giá khóc thảm tới cỡ nào.”
Tạ Nhàn đẩy tay nàng ấy ra: “Tề gia cách nhà ta không xa, ta sẽ không khóc đâu.”
Nàng ấy nói thì nói vậy nhưng khi ghé lên lưng Từ Thích, được đặt vào kiệu hoa, khi kiệu hoa nâng lên, nhìn người nhà đứng trước cửa, nước mắt của nàng ấy vẫn không nhịn được rơi xuống.
Cho dù là nhà chồng có gần thì xuất giá vẫn là xuất giá, sau này muốn thăm mẫu thân cũng phải ngồi xe ngựa quay về, không thể nào giống như trước đây được nữa.
Kiệu hoa dần dần đi xa, Giang nhũ nhân khóc đứt ruột đứt gan nhưng vì còn khách khứa ở đó nên chỉ đành nuốt ngược nước mắt vào trong, nhìn về phía Sở Trường Sinh nói: “Trưởng công chúa đừng đứng, mau vào trong ngồi, bắt đầu khai tiệc.”
Sở Trường Sinh xua xua tay: “Không phiền Giang di, ta đến Tề gia dự tiệc.”
Đến Tề gia còn có thể tận mắt nhìn thấy Nhàn nhi bái đường, nói không chừng còn có thể tới tân phòng chơi với Nhàn nhi.
Nhàn nhi là một người nhát gan, lần này phải đến nhà người khác ở, không quen biết một ai, không biết sẽ hoảng sợ thế nào.
Sở Trường Sinh cưỡi ngựa theo sau kiệu hoa đi về phía Tề gia.
Tề đại nhân là quan Tam phẩm trong triều, trưởng tử làm quan Thất phẩm, người Tạ Nhàn gả chính Tề tam thiếu gia, là một tú tài, tuy là thứ tử nhưng Tề gia cũng làm tiệc rất lớn, mời rất nhiều người trong triều đến dự.