Đại kết cục 9
Hà Tĩnh Như ứng phó người nhà xong thì quay lại khuê phòng của mình.
Nàng ấy ngồi bên cửa sổ, nhìn hoa nở rực rỡ bên ngoài, trong lòng vẫn còn hoang mang.
—— “Ngươi nguyện ý làm Hoàng hậu của trẫm không?”
Những lời này cứ quanh quẩn bên tai nàng ấy.
Nàng ấy lắc đầu muốn xua âm thanh này đi rồi tới trước bàn trang điểm, gỡ trang sức trên đầu xuống, mấy thứ này đều là đồ vật áp đáy hòm của nàng ấy, vì phải vào cung nên mới lấy ra dùng, ngày thường căn bản là luyến tiếc không dám xài.
Mở tráp đựng trang sức, nàng ấy liếc mắt thấy được một chiếc trâm bạc đơn giản, đây là tín vật đính ước mà vị hôn phu trước tặng cho nàng ấy.
Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, sau khi lớn lên thì mọi chuyện như nước chảy thành sông, hai người đính hôn với nhau.
Mấy ngày trước khi đại hôn diễn ra, mẫu thân nàng ấy đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo qua đời... Nàng ấy là nữ nhi mà mẫu thân nâng niu trong lòng bàn tay nuôi nấng trưởng thành, nàng ấy không thể xuất giá trong kỳ mặc áo đại tang.
Hơn nữa mẫu thân đi rồi, đại đệ chưa thành thân, trong nhà không có người quản lý việc vặt, nàng ấy muốn ở nhà mấy năm, chờ đệ đệ muội muội trưởng thành rồi lại xuất giá.
Nàng ấy thương nghị cùng hôn phu nhưng lại bị cự tuyệt một cách vô tình, hôn sự cứ như vậy mà mất đi.
Tình cảm nàng ấy dành cho vị hôn phu kia cũng không thể nói là sâu nặng gì, nhưng hôn sự đột nhiên không còn nữa, nàng ấy đương nhiên cũng khổ sở.
Nhưng cũng chỉ buồn bã một lúc thôi.
Mẫu thân đi rồi, có quá nhiều chuyện cần xử lý, nàng ấy cũng không có tâm tư suy xét nữ nhi tình trường.
Cả đêm hôm đó Hà Tĩnh Như không ngủ được.
Sáng ngày hôm sau, nàng ấy lại nhận được thiệp mời từ hoàng cung gửi tới.
“Đại tỷ, đây là thiệp mời đi săn thú mùa thu của hoàng thất!”
“Trời ạ, hình như chỉ có đại thần Nhất phẩm Nhị phẩm mới có tư cách đi theo, đại tỷ lại được mời.”
“Là ý của Trưởng công chúa sao, có phải đại tỷ được Trưởng công chúa thích không?”
Tâm tình của Hà Tĩnh Như đã bình tĩnh không ít.
Hiện giờ đại thần trong triều đều thượng tấu yêu cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, hôm qua Hoàng Thượng nói ra những lời như vậy chỉ là vì muốn đối phó với triều thần thôi.
Nàng ấy chỉ là vừa lúc được Hoàng Thượng lựa chọn mà thôi.
Chỉ chớp mắt một cái là tới ngày đi săn thú.
Hà Tĩnh Như mặc một bộ xiêm y phù hợp để cưỡi ngựa, đây là y phục cắt may gấp gáp để hợp với buổi săn thú và đồng bộ với mọi người.
Thân phận nàng ấy thấp kém, đi cuối cùng trong đội ngũ, theo đến Khê Sơn săn thú.
Đội ngũ mau chóng tới địa điểm đã định sẵn.
Sở Hoằng Du bước xuống xe ngựa, nhìn về phía đám người.
Nhưng người ở đó quá đông đúc, hắn thật sự không nhận ra Hà Tĩnh Như đang đứng ở đâu.
Cùng lúc đó, một số thiên kim khuê tú cũng tụ lại.
Hiện giờ Hoàng Thượng đã tới tuổi tìm hôn phối, hậu cung lại trống không, những nữ tử này đều biết bọn họ phải bắt lấy cơ hội được gặp mặt Hoàng Thượng này.
Chẳng qua đám nữ tử kia vừa vây lại thì đã bị Lâm Đông Đông ngăn cản: “Hoàng Thượng không thích mùi vị son phấn, đứng xa ra đi, cách xa một chút.”
Trần Tam tức giận mắng: “Lâm Đông Đông, cái chày gỗ nhà ngươi, hậu cung của Hoàng Thượng không có nữ nhân, chắc chắn có một phần nguyên nhân là do ngươi.”
Lâm Đông Đông ra vẻ vô tội: “Ta chỉ vâng theo hoàng mệnh, ta làm gì sai chứ.”
“Hoàng Thượng!” Trần Tam lặng lẽ chỉ vào một nữ tử đứng trong đám người: “Vị kia là đích nữ phủ Lại bộ Thượng thư, nếu ở bên Hoàng Thượng thì đúng là trai tài gái sắc...”
Sở Hoằng Du nhíu mày.
Hình như từng có người nhắc tới đích nữ Lại bộ Thượng thư này với hắn, thì ra cũng chỉ có thế này.
Hắn lạnh giọng mở miệng: “Nếu Trần Tam ngươi thích thì trẫm hạ chỉ tứ hôn cho ngươi nhé?”
Trần Tam trợn mắt há hốc mồm: “A, không không không, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”