Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 930 - Chương 930 - Đại Kết Cục 16

Chương 930 - Đại kết cục 16

Đại kết cục 16

Mộ Dung Tất đang muốn nói chuyện thì đột nhiên có người tới bên cạnh.

Nơi này là cổng lớn của kinh thành, rạng sáng nào cũng có dân chúng muốn vào thành đứng chờ ở đây, có rất nhiều xe ngựa đỗ xung quanh.

Một thiếu niên mặc xiêm y tơ lụa đi về phía Sở Trường Sinh cùng Mộ Dung Tất: “Xin hỏi hai vị cũng là người chờ vào kinh sao?”

Sở Trường Sinh ngẩng đầu.

Khi nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia, nàng ấy bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Gương mặt này, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó...

Mộ Dung Tất đứng dậy trả lời: “Đúng vậy, không biết có gì chỉ bảo?”

“Ta thấy hai người ngồi dưới đất nên mới muốn mời cả hai lên xe ngựa uống trà. Mặt đất ẩm ướt, ngồi lâu cũng không tốt cho thân thể, mời hai vị.”

Sở Trường Sinh đứng lên, không tự chủ được hỏi: “Xin hỏi vị công tử này đến từ nơi nào?”

Thiếu niên chắp tay nói: “Nhà ta ở Lạc Xuyên, lần này tới kinh thành để buôn bán, vốn ta dự định tìm một khách điếm ngoài thành ở tạm nhưng không biết vì sao lại kín chỗ hết, chỉ có thể đến cổng thành chờ.”

“Lạc Xuyên...”

Sở Trường Sinh lẩm bẩm.

Đây là đất phong của phụ vương nàng ấy khi vẫn còn là Bình Tây Vương, năm nàng ấy bị người Đông Lăng bắt cóc, Tạ Thế Doãn vì cứu nàng ấy mà mất trí nhớ.

Sau đó mẫu hậu đã sắp xếp người đưa Tạ Thế Doãn đến Lạc Xuyên, còn tìm cho hắn một đôi phu thê không có hài tử để hắn nhận làm phụ mẫu.

Thiếu niên trước mặt hẳn là Tạ Thế Doãn.

Gương mặt này có mấy phần tương tự Tạ Thế An nên nàng ấy chỉ liếc nhìn một cái là nhận ra ngay.

Sở Trường Sinh nhìn cách ăn mặc của Tạ Thế Doãn, cuộc sống hẳn là rất khá, những chuyện đã qua thì không cần phải nhắc tới nữa.

Nàng ấy cười nói: “Vậy làm phiền công tử, không biết phải xưng hô thế nào?”

Thiếu niên ôn thanh nói: “Kẻ hèn họ Lạc, tên một chữ Trình, Lạc Trình.”

“Lạc huynh.” Mộ Dung Tất chắp tay, hai bên xem như đã quen biết, cùng đi đến trước xe ngựa, nhìn xe ngựa kia, Mộ Dung Tất lại do dự.

Hắn sở dĩ đáp ứng đến đó là vì không muốn công chúa phải chịu khổ.

Nhưng công chúa lên xe ngựa ở chung với một ngoại nam thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.

Đang lúc hắn do dự khi thì mành xe bị nhấc lên, một nữ tử lớn bụng cười nói: “Mau lên xe ngựa đi, trà đã đun xong rồi.”

“Đây là thê tử của ta.” Thiếu niên mở miệng nói: “Hai vị lên đi, đừng ngại.”

Sở Trường Sinh bước lên xe ngựa, không gian bên trong rất lớn, chứa bốn người vẫn còn dư dả.

“Ngươi trông thật là xinh đẹp.” Bạch thị nhìn Sở Trường Sinh, không nhịn được khen: “Đây là lần đầu tiên ta thấy người xinh đẹp như ngươi.”

Sở Trường Sinh đã nghe quá nhiều lời như vậy, nàng ấy chuyển đề tài, cười hỏi: “Các ngươi thành thân bao lâu rồi?”

“Một năm.” Bạch thị dịu dàng cười nói: “Vốn dĩ phu quân tính tới kinh thành làm ăn buôn bán một mình nhưng lại lo lắng ta ở nhà không xử lý được nên mới đưa ta theo cùng.”

Sở Trường Sinh hiếu kỳ nói: “Trong nhà không còn cha nương giúp đỡ sao?”

Nói đến việc này, Bạch thị thở dài: “Mẹ chồng ta còn một tiểu nhi tử, lại bất công tiểu nhi, dù ta đang mang thai thì vẫn bắt ta xuống bếp...”

“Khụ!” Thiếu niên ho khan ngắt lời Bạch thị, cười nói.” Chuyện vụn vặt trong nhà, không cần nhiều lời.”

Sở Trường Sinh vừa nghe đã hiểu.

Lúc trước phụ hoàng mẫu hậu tìm cho Tạ Thế Doãn một đôi phu thê không có hài tử, sau này bọn họ lại sinh được một nhi tử, tự nhiên sẽ thiên vị nhi tử thân sinh của mình.

Nàng ấy không nhịn được nhìn vào mắt thiếu niên, một mảnh trong suốt, không hề nhìn thấy sự oán hận hay bất công nào.

Thiếu niên rót một ly trà, tự mình đưa tới tay Sở Trường Sinh: “Không biết tình huống của hai người các ngươi là như thế nào?”

“Lên núi hái thuốc, bị thương nên mới thế này.” Sở Trường Sinh cười cười: “Nhân sinh hiếm khi gặp chuyện như vậy, cũng khá thú vị.”

Bình Luận (0)
Comment