Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 936 - Đại Kết Cục 22

Chương 936 - Đại kết cục 22

Đại kết cục 22

Hà Tĩnh Như bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, vị hôn phu từ hôn, nàng ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu tin đồn nhảm nhí.

Nàng ấy thay phụ thân lo liệu việc vặt trong nhà, chăm sóc đệ đệ muội muội, dụng tâm quán xuyến việc kinh doanh của Hà gia, khiến Hà gia không đến mức nghèo túng...

Mãn ba năm giữ hiếu, tuổi tác nàng ấy cũng lớn, phụ thân chạy khắp nơi làm mai cho nàng ấy.

Nhưng người ta nghe nói nàng ấy từng bị từ hôn, nghe nói nàng ấy lớn tuổi thì lập tức cự tuyệt hôn sự, một số người đồng ý xem mặt thì một là thê tử đã chết, hoặc dòng dõi vô cùng kém, hoặc là người kia có một vài khiếm khuyết không thể nói với người ngoài...

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới có một người cầm tráp châu báu thật lòng thật dạ tặng cho nàng ấy.

Nàng ấy không biết tương lai sẽ thế nào nhưng nàng ấy tin giờ khắc này, trong lòng của người đang đứng trước mặt thật sự có nàng ấy.

Nàng ấy không có gia thế khiến người ta hâm mộ, càng không có mỹ mạo vượt xa người thường, thậm chí còn chẳng có bất kỳ tài danh gì.

Hắn lựa chọn nàng ấy chắc chắn là thật lòng muốn nàng ấy ở bên cạnh.

Một tấm lòng như vậy sao có thể không khiến nàng ấy động lòng.

Người như vậy, có ai mà không động tâm.

Hà Tĩnh Như khụt khịt mũi: “Mấy thứ này, ta nhận.”

“A, sao nàng lại khóc?” Sở Hoằng Du có chút luống cuống tay chân: “Là ta dọa nàng sao, thực xin lỗi...”

Hà Tĩnh Như gằn từng chữ một: “Ta nguyện ý làm Hoàng Hậu của chàng.”

“Nàng...” Sở Hoằng Du chần chờ một chút: “Nàng, không phải là nàng tức vị hôn phu trước nên mới đồng ý đó chứ?”

“Sao có thể?” Hà Tĩnh Như lập tức mỉm cười: “Ta đã sớm không thèm để ý người kia, bất kỳ quyết định nào của ta đều không liên quan tới hắn ta.”

Sở Hoằng Du vẫn không thể tin được: “Vậy sao nàng lại đột nhiên đồng ý, nàng, nàng thích ta sao?”

“Lý do không phải là vì ta yêu thích Hoàng Thượng.” Hà Tĩnh Như dừng một chút rồi nói: “Ta đối với Hoàng Thượng là kính ngưỡng, là tôn kính, là hâm mộ, những thứ tình cảm này rất dễ biến thành yêu thích...”

Sở Hoằng Du vui mừng quá đỗi.

Lúc trước hắn không dám biểu lộ tâm ý của mình là vì hắn cho rằng Hà Tĩnh Như còn chưa quên vị hôn phu.

Thì ra nàng đã sớm không thèm để ý đến người kia nữa.

Sớm biết như vậy, hà tất phải lãng phí nhiều thời gian...

Hắn rất muốn bế Hà Tĩnh Như lên nhưng lại sợ đường đột.

Hắn phấn khích xoay vòng quanh, sau đó lại chạy mất, để lại Hà Tĩnh Như đứng một mình ở đó.

“Hoàng Thượng hiếm khi bộc lộ tâm tính hài tử như vậy!”

Hà Tĩnh Như chỉ cảm thấy buồn cười.

Một người sao có thể vừa làm minh quân vừa làm hài tử chứ? Sao có thể vừa uy nghiêm vừa trẻ con?

“Trưởng tỷ, tỷ cười cái gì?” Hà muội muội ngồi đợi hồi lâu mà không đợi được nên mới chạy đi tìm, khi nhìn thấy cái tráp trong lòng Hà Tĩnh Như, nàng ấy lập tức ngây dại: “Trời ơi, đây là khuyên tai đá quý cực phẩm đó, đây là bộ diêu vàng ròng... mấy thứ này là vị công tử kia tặng cho trưởng tỷ sao?”

Hà Tĩnh Như đóng cái tráp, khẽ ừ một tiếng.

“Trưởng tỷ, rốt cuộc hắn có thân phận gì, khi nào mới tới nhà chúng ta cầu hôn.”

Hà Tĩnh Như lắc đầu.

Đại khái là ba tháng sau, lúc hắn đại thắng trở về nhỉ.

Nếu sau ba tháng, trong lòng hắn vẫn còn có nàng ấy thì chứng tỏ đây là một hôn sự đáng mong đợi.

Nếu ba tháng sau, không có tin tức... vậy cũng không sao, đây cũng không phải lần đầu nàng ấy bị người ta tổn thương.

Nhưng chạng vạng cùng ngày, thánh chỉ cũng được ban xuống.

Bình Luận (0)
Comment