“Chuyện này không chắc, nhưng hải sản có giá trị dinh dưỡng cao, ăn nhiều chắc chắn tốt cho cơ thể.” Diệp Huân Nhi không nói chắc chắn, lỡ đứa trẻ này ăn mà không có tác dụng thì sao?
Diệp Huân Nhi tưởng chỉ có hai bàn khách này đến để điều dưỡng cơ thể, kết quả một lúc sau, Lưu nãi nãi cũng dẫn theo mấy ông bà lão lớn tuổi vào, vừa vào đã vui mừng nắm tay Diệp Huân Nhi: “Huân Nhi, còn món rau cải xoong lần trước cháu cho không?”
Diệp Huân Nhi thấy bà nói hơi gấp, tưởng là ăn phải vấn đề gì: “Sao vậy Lưu nãi nãi?’
“Sáng nay bà không đến bệnh viện kiểm tra sao? Kiểm tra huyết áp và đường huyết, tất cả đều giảm, tháng trước đến kiểm tra là 150, lân này không uống thuốc mà đến kiểm tra chỉ còn 120.” Lưu nãi nãi vui mừng không khép miệng: “Trước đây cháu nói ăn nhiều rau cải xoong sẽ hạ huyết áp, bà ăn thử xem, không ngờ hiệu quả tốt như vậy.”
“Thảo nào mấy hôm trước bà ăn xong thấy dễ chịu hẳn, đầu không còn choáng, người cũng khỏe hơn, nhảy múa cũng có sức hơn.” Lưu nãi nãi chỉ vào mấy bà lão phía sau: “Vài bà già này đều là những người thường tập thể dục cùng bà vào buổi sáng, vừa rồi ở trong vườn nghe nói hải sản ở đây có thể hạ huyết áp, đều nói muốn đến thử xem.”
Các bà lão cũng hỏi theo: “Cô bé, còn món rau cải xoong đó không? Chúng tôi cũng muốn ăn.”
“Hôm nay không có rau cải xoong.” Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Hải sản nhà cháu mỗi ngày đều khác nhau, hôm nay có một món sứa trộn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.”
“Tôi biết sứa, hình như có tác dụng với gan nhiễm mỡ, huyết áp cao.” Một ông lão nói: “Tôi ở lại ăn món sứa này.”
“Thật sao? Vậy chúng tôi cũng thử xem.” Các bà lão khác cũng phụ họa theo: “Chủ quán, tìm cho chúng tôi một cái bàn.”
Diệp Huân Nhi do dự nhìn Lưu nãi nãi, nhỏ giọng hỏi: “Lưu nãi nãi, giá nhà cháu đắt, bọn họ có không vui không ạ?”
“Bà đã nói với họ rồi.” Lưu nãi nãi nhẹ nhàng vỗ vào cổ tay Diệp Huân Nhi, ra hiệu cô không cần lo lắng: “Tiền lương hưu của họ nhiều, không tiếc tiên đâu.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Huân Nhi cầm thực đơn: “Lưu nãi nãi, bà ở đây hay về nhà?”
Lưu nãi nãi gật đầu: “Cháu trai bà vẫn ở nhà, bà về nhà trước.”
“Vậy bà đợi một chút, cháu lấy cho bà một phần cơm hải sản.” Diệp Huân Nhi định mời nhóm ông bà lão này ngồi vào chỗ: “Ông bà, ông bà xem muốn ăn gì?
Lưu nãi nãi nhìn Diệp Huân Nhi, sau đó đi đến góc, vẻ mặt từ ái nhìn tiểu nhân ngư đang mải mê ăn cơm hải sản: “Tiểu Ngư, đang ăn gì vậy? Ăn ngon thế?”
Tiểu nhân ngư đưa tay lấy hạt cơm trên má nhét vào miệng, sau đó mềm mại đáp một tiếng: “Cơm, ngon lắm.”
Lưu nãi nãi lại hỏi: “Ai làm vậy?”
Diệp Tiểu Ngư trả lời bằng giọng trẻ con: “Huân Nhi.”
“Tiểu Ngư phải gọi là chị mới đúng.” Lưu nãi nãi ngồi xuống cạnh, lấy khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng đứa trẻ: “Tiểu Ngư thật ngoan, biết tự ăn cơm””
Diệp Tiểu Ngư lại múc một thìa cơm hải sản tươi ngon cho vào miệng, ngây ngô ừm ừ một tiếng: “Ngon.”
Lưu nãi nãi bị cô bé làm cho ngọt ngào đến không chịu được, đột nhiên thấy lượng đường trong máu tăng cao, bà nhẹ nhàng xoa đầu tiểu nhân ngư: “Thật ngoan.’
Diệp Tiểu Ngư nghiêm trang ngẩng đầu lên, cô bé ngoan.
Lưu nãi nãi càng nhìn càng thích, giá như nhà mình cũng có một đứa cháu gái ngoan ngoãn như vậy.
Đợi Diệp Huân Nhi viết xong thực đơn quay lại, thấy Lưu nãi nãi ân cần đút nước cho tiểu nhân ngư: “Lưu nãi nãi, bà không cần quan tâm đến cô bé, cô bé †ự ăn được.”