(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 105


“… Ngon.” Diệp Huân Nhi vừa dứt lời, thấy đôi mắt xanh biếc của tiểu nhân ngư sáng lên: “Muốn ăn à?”

Tiểu nhân ngư gật đầu lia lịa.

Diệp Huân Nhi nắm tay cô bé nhét vào miệng cô bé: “Tự cắn đi.”

“22?” Tiểu nhân ngư lập tức ôm tay trốn đi: “Đau.”

“Biết đau sao?” Diệp Huân Nhi cười chỉ vào lò nướng: “Cái đó còn lợi hại hơn răng em, nếu em sờ lung tung thì tay và đuôi em sẽ bùm’ một cái biến mất, em nghĩ xem, nếu em không có đuôi và tay thì phải làm sao?”

Tiểu nhân ngư thích làm đẹp sợ đến mức run rẩy: “Không chạm, sẽ xấu xí.”

Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Đúng vậy, chúng ta tránh xa một chút, nghe thấy tiếng ting’ thì gọi chị ra lấy.”

Tiểu nhân ngư gật đầu đồng ý, đồng thời học theo cô nói: “Để nó bùm chị.”

Diệp Huân Nhi: ”…

Tay cô hơi ngứa, muốn đánh cá là sao?

Ngoài cửa sổ nắng đẹp, gió nhẹ, trong thời tiết đẹp như vậy mà tức giận thì không đáng, Diệp Huân Nhi hít một hơi thật sâu, cong ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán tiểu nhân ngư: “Chị sẽ không bị bùm, nó chỉ bùm’ những đứa trẻ to như em thôi.”

“Tại sao vậy?” Tiểu nhân ngư cảm thấy điều này quá bắt nạt trẻ con.

“Không có tại sao, tóm lại em nhớ đừng chạm vào nồi, lò nướng, lò hấp, ổ cắm, nước…” Diệp Huân Nhi nói xong chữ nước thì thấy không ổn, cá sẽ không bị chết đuối, cô vội vàng sửa miệng: “Tóm lại em muốn xinh đẹp thì đừng chạm vào mấy thứ này trong nhà, cũng đừng chạy ra ngoài, bên ngoài cũng có kẻ xấu bắt em.”

Tiểu nhân ngư nhìn những thứ mà Diệp Huân Nhi chỉ, do dự gật đầu: “Không chạm, không được bùm hỏng đuôi của em.”

“Biết là tốt rồi.” Diệp Huân Nhi dỗ dành đứa trẻ xong, quay người lấy nước ra lau mặt bàn và dọn rác.

Lần này, tiểu nhân ngư không dám sờ lung tung nữa, lỡ bùm hỏng đuôi của mình thì xong đời, cô bé thích làm đẹp thận trọng chạy ra ngoài tường ở cửa, lén lút nhìn lò nướng, trong lúc đó ngửi thấy mùi sữa thơm nồng không ngừng nuốt nước bọt nhưng cũng không sờ vào nữa.

Đợi mãi đợi mãi.

Đợi đến khi tiểu nhân ngư buồn ngủ mới nghe thấy tiếng ting’.

Cô bé lập tức tỉnh táo, phấn khích chạy đến lò nướng, vừa định đưa tay ra chạm vào thì đột nhiên nhớ đến lời Diệp Huân Nhi vừa nói, sau đó vút’ một cái rụt tay lại, rồi quay người chạy về phía nhà hàng, phấn khích hét lớn vê phía Diệp Huân Nhi: “Huân Nhi, nó kêu rồi.”

“Xong rồi à? Chị đến ngay đây.” Diệp Huân Nhi lau sạch chiếc bàn cuối cùng, nhanh chóng đặt bình hoa lên rồi quay về bếp, sau đó cầm găng tay cách nhiệt đến trước lò nướng.

“Cẩn thận bùm chị đấy.” Tiểu nhân ngư trốn thật xa, giọng ngây thơ nhắc nhở.

“… Đừng nói nữa, không may mắn.” Diệp Huân Nhi mở lò nướng, cẩn thận lấy con tôm hùm phô mai nướng đã nướng xong ra, cẩn thận đặt lên chiếc bàn nhỏ gần bếp bên nhà hàng.

“Thơm quá.” Tiểu nhân ngư ngây ngốc nhìn con tôm hùm phô mai nướng đỏ au vàng ươm, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cách làm này, trông ngon quá, cô bé nuốt nước bọt: “Có thể ăn chưa?”

“Bây giờ còn nóng lắm, đợi một lát nữa rồi ăn.” Diệp Huân Nhi lại quay về bếp trộn một đĩa sứa cay, sau đó múc một ít cơm hải sản.

Khi cô bé đi ra, tiểu nhân ngư đã không kìm được mà lén đưa tay ra sờ tôm hùm: “Cẩn thận bỏng, lấy thìa ra đây.”

“Vâng.” Tiểu nhân ngư cầm thìa nhỏ đi múc lớp vỏ vàng ươm hấp dẫn trên bê mặt, lớp vỏ phát ra tiếng giòn tan.

Bình Luận (0)
Comment