(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 109

 Cao Viễn cười trêu cô bé: “Diệp Tiểu Ngư, bọn anh lại đến ăn cơm rồi.”

Tiểu nhân ngư đưa tay nhỏ ra: “Phải trả tiên.”

Kiếm tiền, mua kẹol

“Chắc chắn phải trả, nhất định phải trả.’ Cao Viễn không ngờ rằng những nốt mụn đã hành hạ mình hơn mười năm lại nhanh chóng như vậy, trước đây hắn thậm chí không dám nghĩ đến, đợi sau khi khỏi hẳn hắn nhất định sẽ tặng chủ quán một lá cờ, trên đó viết — — Bếp ăn hồi xuân!

Diệp Huân Nhi còn không biết suy nghĩ của Cao Viễn, dẫn hắn và mấy người bạn của hắn đến bàn dài tám người: “Xem hôm nay muốn ăn gì.”

Cao Viễn nhìn thực đơn, phất tay một cái: “Đều muốn.”

Hôm nay tổng giá thực đơn là 9004. Diệp Huân Nhi nhắc nhở hắn ta: “Ngày nào cũng như vậy được sao?”

Trước đó hình như cô nghe Cao Viễn và mấy người nói giá cả quá đắt, chắc họ không có nhiều tiên?

“Chủ quán cứ yên tâm, tôi sẽ không quyt tiền đâu.” Cao Viễn và mấy người bạn hiện tại lương không cao lắm nhưng thật ra gia đình không thiếu tiền, lúc đầu thấy rong biển bình thường bán 88, cứ tưởng đây là hắc điếm. Nhưng sau khi nếm thử thì thấy đáng, nên mới không tiếc động dùng tiền tiết kiệm để nhiều lân đến ăn.

“Các cậu biết là được.” Diệp Huân Nhi nhắc nhở xong thì đi làm đồ ăn.

“Chủ quán thật là tốt bụng, nếu đổi lại là chủ quán khác thì chắc chắn sẽ chặt chém chúng tôi.” Cao Viễn nói.

Lý Lâm uống một ngụm trà thơm ngon, vị ngọt thanh: “… Cũng có thể là sợ mấy người làm âm ï đòi trả tiền.”

“… Ngày đầu tiên gọi món đúng là có hơi muốn làm ầm T, nhưng sau khi ăn xong thì tôi quỳ luôn.” Cao Viễn sờ khuôn mặt béo tròn đã sạch sẽ hơn nhiều của mình, thật ra theo lời bác sĩ thì bị mụn không được ăn hải sản, nhưng hắn chữa mãi không khỏi nên đành mặc kệ.

Cũng may là mình mặc kệ, cái gì cũng ăn nên mới tình cờ dần dần khỏi: “Vận may của chúng ta cũng khá tốt.” Mọi người đang nói chuyện phiếm, Diệp Huân Nhi đã làm xong món tôm càng rang muối cuối cùng, một con tôm càng khoảng hai cân, to gân bằng cánh tay của tiểu nhân ngư, những đường vân ngang màu xanh nâu kéo dài từng đoạn lên trên, trông hơi đáng sợ.

Tôm càng rẻ hơn tôm hùm rất nhiều, cô trực tiếp bắt ba con, sau khi xử lý sạch sẽ thì chần qua nước, thời gian cho vào nước rất ngắn, chỉ là nhân nó không để ý cho vào rồi vớt ra nhanh như vậy.

Đầu tiên phủ một lớp bột sống lên tôm càng đã chần qua nước, sau đó cho vào chảo chiên, đợi đến khi vỏ ngoài chuyển sang màu đỏ thì có thể vớt ra, sau đó trộn một loại gia vị giống như tôm rang muối, sau đó đổ vào chảo đảo đều.

Tôm càng rang muối xào theo cách này có lớp vỏ ngoài khô giòn, bên trong tươi mềm, trắng hồng, vị rất ngon.

Làm xong, Diệp Huân Nhi để riêng một con cho tiểu nhân ngư, hai con còn lại cắt khúc rồi bày ra đĩa, cùng với tôm hùm phô mai nướng đưa đến nhà hàng, các món ăn trên bàn của Cao Viễn đã đầy đủ. Cô quay người đi về thì thấy tiểu nhân ngư cầm tôm càng chạy ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng của cô bé, cô thấy mấy vị khách quen, là bà Dương dắt cháu gái đến, bên cạnh bà còn có con dâu Lý Quyên, con trai và một ông già, hẳn là chồng của bà Dương.

Tiểu nhân ngư cầm con tôm càng to bằng cánh tay mình vẫy vẫy với mọi người: Chào mừng.’

Bà Dương sửng sốt: “Chủ quán, đây là con của cô sao?”

Bình Luận (0)
Comment