“Nhưng cũng không thể bôi nhọ người ta, nguyên liệu thực sự rất tốt.” Đống Đống suy nghĩ một chút, vẫn không đồng ý: “Chúng ta vẫn luôn kiên trì không làm giả, không cần vì chút độ nổi mà cố tình bôi nhọ, hơn nữa sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết sự thật, đến lúc đó người vả mặt mình vẫn là mình, vẫn là quay bình thường đi, nếu thực sự không được thì không đăng lên.”
Người bạn đi cùng thấy khuyên không được, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được.”
Đống Đống lập tức điều chỉnh góc điện thoại, hướng vào mình: “Mọi người đều đã ăn sứa rồi chứ? Nếu chưa ăn thì hãy tham khảo rong biển, rong biển có cảm giác giống với sứa, tất nhiên sứa ngon hơn một chút, loại sứa này ăn rất mát lạnh, mềm mại, tươi ngon, giòn tan, nhai xong cổ họng còn ngọt ngào…”
Tiểu nhân ngư cầm kem chạy vào nhà hàng khoe khoang vừa vặn nghe thấy, cô bé tò mò nhìn chàng trai thư sinh, giọng nói mềm mại nhắc nhở: ‘Ăn cơm không được nói chuyện.”
Đống Đống cúi đầu nhìn đứa trẻ xinh đẹp không biết từ lúc nào đã đến gần, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm nói chuyện là không lịch sự phải không?”
“Không phải.” Tiểu nhân ngư lắc đầu: “Sẽ bị sặc.”
Đống Đống: “…”
Người bạn ởi cùng: ….
Đứa trẻ này đừng nguyên rủa chúng tôi.
“Tiểu Ngư lại đây, đừng làm phiên các chú ăn cơm.” Diệp Huân Nhi vẫy tay với cô bé: “Lại đây ngồi ngoan.”
Tiểu nhân ngư đáp một tiếng mềm mại, sau đó quay người chạy về, dựa vào chân Diệp Huân Nhi, khoe kem: “Ngon lắm.”
Diệp Huân Nhi xoa đầu cô bé: “Đừng đi làm phiền khách, lỡ họ tức giận không trả tiên thì phải làm sao?”
“Đánh anh ta, cắn anh ta.” Tiểu nhân ngư ngây ngô nhe răng, để lộ hàm răng nhỏ nhọn.
Diệp Huân Nhi ồ lên một tiếng: “Như vậy càng không thể thu được tiền, còn phải đền tiền.”
Tiểu nhân ngư cau mặt: “Đền tiên?” Diệp Huân Nhi cười hỏi cô bé: “Đúng vậy, đền tiên thì không thể mua kẹo và sữa, em nói xem phải làm sao?”
Tiểu nhân ngư suy nghĩ một chút, vẫy tay, rất hào phóng nói: “Vậy thì thôi.”
“Tha cho họ.”
“… Em cũng khá hào phóng đấy.” Diệp Huân Nhi cười nhéo má phúng phính của cô bé, cảm giác thật thích.
Có lẽ là đã quen rồi, tiểu nhân ngư bị véo mặt cũng không tức giận, chuyên tâm liếm kem, một cái lại một cái, một lúc sau đã liếm ra một cái rãnh.
Diệp Huân Nhi ghét bỏ dời mắt đi, thầm nói với bản thân là không nhìn thấy gì cả.
Một lúc sau, bàn khách đến sau cùng lại gọi thêm món vừa nãy chưa gọi, coi như gọi hết tất cả.
Tiếp xong ba bàn khách, kiếm được một khoản rồi đóng cửa, dọn dẹp sạch sẽ rôi đem số mực, tôm càng còn lại luộc chung, mấy con cá mặt ngựa còn lại thái mỏng làm một nồi cá chua, dù sao cũng cố gắng không để hải sản qua đêm.
Tiểu nhân ngư một tay cầm mực, một tay cầm tôm càng, ăn từng miếng một rất vui vẻ: “Ngon lắm.”
“Thật dễ nuôi.” Diệp Huân Nhi cười cười nhìn cô bé, chỉ cần cho cô bé ăn no là đủ rồi, hoàn toàn không cần lo lắng cô bé ăn nhiều hải sản lạnh sẽ đau dạ dày, cũng không cần lo cô bé bị chết đuối.
Tiểu nhân ngư ừm ừ một tiếng: “Vậy à.”
Diệp Huân Nhi: “… Em hiểu ý gì không?”
Tiểu nhân ngư ngơ ngác lắc đầu: “Không biết.”
Diệp Huân Nhi: “… Vậy mà em còn trả lời to thế.”
Tiểu nhân ngư ngây ngô cười khúc khích.
Diệp Huân Nhi vừa buồn cười vừa bất lực: “… Cá ngốc.”
Bên ngoài gió lớn thổi, bướm đêm bay không ngừng, rất nhanh sau đó mưa như trút nước.