(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 13

Cô rửa sạch vỏ của chúng để dùng sau, sau đó chuẩn bị sẵn gừng, hành, tỏi, ớt, đồ ăn kèm, v. v. để tránh khách đến không kịp.

Sau khi chuẩn bị xong, cô dựa vào các loại hải sản hiện có để lập một thực đơn và ghi rõ giá cả:

Rong biển trộn khai vị/88

Cháo hải sản ngao trắng/188

Trứng chưng ngao/188

Sò điệp hấp tỏi/288

Canh trúc ngâm ngao hoa Long Tỉnh/288

Ốc ngọt trộn/388

Ốc hương xào cay/388

Trai xanh nướng phô mai/388

Vì là món ăn riêng nên hải sản cũng to hơn, ngon hơn bình thường, còn nhiêu ưu điểm khác nên giá hơi đắt một chút, ngoài ra vì số lượng có hạn nên ai đến trước được phục vụ trước, hết là dừng.

Sau khi định giá xong, Diệp Huân Nhi tiếp tục bận rộn với công việc của mình, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa hàng qua tấm rèm vải lanh in hình một chú cá màu xanh treo ở cửa bếp.

Những người thỉnh thoảng đi ngang qua cũng để ý thấy cửa hàng cuối ngõ này lại mở cửa nhưng có vẻ không giống như trước.

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất có thêm mấy chậu chuối cảnh lớn, lá chuối xanh biếc rủ xuống tự nhiên, che khuất một nửa tạo thêm sự riêng tư cho bên trong cửa hàng.

Ngoài ra, trên bức tường màu xanh xám bên cạnh lối vào còn gắn một tấm biển gỗ cổ, trên đó khắc hai chữ Huân Nhi, bên dưới còn khắc hình một con cá, chỉ vài nét vẽ nhưng lại rất sinh động, rất có hồn.

“Bao giờ thì ở đây lại mở một nhà hàng mới vậy? Quang cảnh trông cũng khá tốt, không biết bán gì nhỉ?”

“Nhìn từ bên ngoài không biết được, khiến người ta tò mò quá.” “Chúng ta đi làm việc trước, tối rảnh thì quay lại xem thử.”

Những người chủ của mấy cửa hàng còn mở cửa trong ngõ cũng thò đầu ra xem, thấy bên trong vắng tanh thì cười hớn hở trở vê cửa hàng của mình, chào hỏi mấy vị khách ít ỏi.

Bọn họ không để ý thấy lúc này có một cậu bé mập mạp chạy nhảy đến nhà hàng, dùng sức đẩy cửa ra.

Cùng với tiếng cửa mở, tiếng chuông treo sau cửa cũng vang lên, âm thanh rất trong trẻo dễ nghe, Diệp Huân Nhi nghe thấy tiếng động thì lau tay, lập tức đi ra.

“Chị đẹp ơi, chúng em đến ăn cơm nè.” Cậu bé mập mạp như một quả pháo nhỏ lao về phía Diệp Huân Nhi, mềm mại nói: “Em còn muốn ăn cháo hải sản chị nấu nữa.”

Mẹ Lạc Lạc đi theo sau cũng nói ngay: “Chủ quán, buôn may bán đắt, phát tài phát lộc.”

“Cảm ơn” Diệp Huân Nhi nở nụ cười rạng rỡ nhất trong ngày với những vị khách hàng: “Chào mừng quý khách, các vị muốn ngồi ở đâu?”

Mẹ Lạc Lạc nhìn cửa hàng mới tinh, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, chỉ mới hai ba ngày mà môi trường đã trở nên tao nhã như vậy, bà chủ này cũng có chút bản lĩnh: “Chúng tôi bảy người, ngồi ở bàn dài cạnh cửa sổ nhé.’

Mẹ Lạc Lạc dẫn theo con trai, chông, cha mẹ đôi bên nên chọn một bàn dài cạnh cửa sổ ở góc, trên bàn đặt một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt, bên trong cắm một cành dây leo, ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào dây leo, tràn đầy sức sống.

Bình Luận (0)
Comment