Mẹ vợ của đứa con trai thứ nếm thử: “Thịt này có vị hơi giống thịt gà nhưng nhìn thì trăng như tuyết, ăn vào cũng không hề dai, rất mềm, chỉ cần cắn một miếng là hết.”
Cha vợ của đứa con trai thứ gật đầu khen ngợi: “Ngon hơn cả ăn ở nhà hàng trước đây, thịt tươi ít xương, thanh đạm mà ngọt.”
Cháu trai tò mò hỏi: “Tại sao lại gọi là cá lưỡi hổ?”
“Cái này phải hỏi chị Huân Nhi của cháu.” Lưu nãi nãi quay đầu gọi Diệp Huân Nhi: “Huân Nhi, tại sao con cá này lại gọi là cá lưỡi hổ?”
“Vì nó dẹt và dài giống như lưỡi.” Diệp Huân Nhi nói: “Thực ra nó còn được gọi là cá lưỡi bò, cá lưỡi, còn gọi là cá lưỡi rồng.”
Mọi người đều nói rằng đã nghe qua: “Cá lưỡi rồng sao, tôi biết cái này, khó trách tôi nói là cảm giác và hương vị đều khá giống.”
“Vẫn là Huân Nhi hiểu biết nhiều, chúng ta không biết nó có nhiều tên như vậy.”
“Trước đây thường đi chợ hải sản nên biết một chút.” Diệp Huân Nhi cười rót thêm nước cho mọi người: Mọi người cứ từ từ ăn, có việc gì thì gọi cháu.”
Lưu nãi nãi đáp: “Cháu cứ bận việc của cháu đi.”
Diệp Huân Nhi quay người đi đến cửa, lại có một bàn khách chưa từng đến: “Chào mừng quý khách.”
Khách hàng bước vào tò mò quan sát nhà hàng, là cảnh trong video của Đống Đống: “Chủ quán, nghe nói ở đây có hải sản rất ngon?”
Diệp Huân Nhi mím môi: “Các anh cũng xem video của Đống Đống đến đây sao?”
“Đúng vậy.” Khách hàng ngồi xuống cạnh cửa sổ: “Người hâm mộ của anh ta có được giảm giá không?”
“Không.” Diệp Huân Nhi dừng lại một chút: “Nếu cứ nhắc đến anh ta thì có thể sẽ tăng giá.”
Khách hàng sửng sốt, sau đó cười nói: “Chủ quán không hài lòng với anh ta sao?”
Diệp Huân Nhi không nói gì: “Anh ta khiến tôi hơi bận rộn.”
Khách hàng nghe xong thì cười khẽ: “Ha ha ha, chủ quán thật hài hước.”
Diệp Huân Nhi cười nhẹ, sau đó nói với đối phương: “Ở đây không được phép chụp ảnh thương mại.”
Mọi người đều không phải là người nổi tiếng, chỉ là những người có điều kiện muốn thử hải sản nên cũng không có gì không hài lòng: “Có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?”
Diệp Huân Nhi gật đầu: “Chia sẻ trong phạm vi nhỏ trên vòng bạn bè thì được, miễn là không phải chuyên làm video, làm truyền thông để kiếm người hâm mộ và lượng truy cập.”
Người đông thì dễ bị người khác nói hùa, cho dù nguyên liệu, giá cả đều không có vấn đề gì nhưng tâm lý đám đông của người dân bình thường vẫn không thể kiểm soát được, vì vậy càng ít chuyện như vậy càng tốt.
Khách hàng: “Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm vậy.”
“Gọi món đi.” Diệp Huân Nhi đưa thực đơn cho khách hàng để họ lựa chọn, khách hàng chọn các món ăn ngoài cua hoàng đế.
Tiếp xong bàn này, lại có thêm hai bàn nữa, cũng là xem video rồi đến, Diệp Huân Nhi hơi mệt nhưng vẫn tiếp đón họ, không lâu sau cô gái mập mạp tên Chu Chu đến hôm qua lại đến, lần này cô ấy đến một mình.
Cô ấy xách chiếc túi xách đắt tiên ngồi vào chiếc bàn nhỏ sát tường: “Chủ quán, tôi lại đến rồi.”
Tiểu nhân ngư cầm một tờ khăn giấy chạy đến bên chiếc bàn cao hơn cả cô bé, dùng khăn giấy lau qua loa mặt bàn, rồi nói ngọt ngào: “Chào mừng quý khách.”
“Cảm ơn em bé đáng yêu.” Chu Chu đưa tay định xoa đầu tiểu nhân ngư nhưng bị tiểu nhân ngư né tránh, cô bé quay người chạy đến chỗ mình vừa ngồi, câm lấy bảng thực đơn: “Gọi món ăn?”
Chu Chu cười hỏi: “Em biết gọi món không?”
“Biết ạ.” Tiểu nhân ngư gật đầu: “Chị nói muốn ăn gì, rồi Huân Nhi sẽ làm.”
“Khá thông minh đấy.” Trư Trư cầm lấy bảng thực đơn, trên đó có mã: “Ôi mở không được, đi gọi chị em đến đây nào.”
“Em làm được mà.” Tiểu nhân ngư muốn giúp.
Chu Chu hỏi: “Em biết mật khẩu không?”
“22?” Tiểu nhân ngư phát hiện mình hình như cũng không biết, cầm bảng thực đơn quay người chạy về phía bếp: “Mật khẩu?”
Diệp Huân Nhi hỏi cô bé: “Muốn mật khẩu để làm gì?”
Tiểu nhân ngư nói rõ ràng: “Gọi món.”
“Gọi món? Có khách đến sao?” Diệp Huân Nhi lau tay, quay người đi theo ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã thấy Chu Chu ngôi ở đó: “Chào mừng quý khách, xin hỏi muốn ăn gì?”
“Đinh đinh đang.” – Cửa lại có tiếng động.
Cao Viễn đầu đầy mồ hôi chạy vào, trực tiếp ngồi phịch xuống một chiếc bàn sau lưng Chu Chu, thở hổn hển nói: “Chủ quán, hôm nay có món gì? Tôi muốn ăn bù hết những món hôm qua chưa ăn được.”
Hôm qua buổi trưa Cao Viễn định đến nhưng trời mưa mãi không tạnh, tối lại tăng ca thức đêm đến tận sáng sớm, vì vậy hôm nay nhất định phải bù lại!
“Chờ một chút.” Diệp Huân Nhi gọi món cho Trư Trư trước.
Chu Chu nhìn thực đơn, giơ ngón tay đeo nhẫn kim cương chỉ vào: “Cho tôi một con cá mú hấp, thêm một con cua hoàng đế.”
“Chủ quán, hôm nay có cá mú và cua hoàng đế sao?” Cao Viễn nghe xong vui mừng nâng cao giọng: “Tôi cũng gọi một con.”
Diệp Huân Nhi cười xin lỗi anh ta: “Chỉ có một con cua hoàng đế.”
Cao Viễn lập tức nói: “Chỉ có một con sao? Vậy tôi lấy.”
Chu Chu không hài lòng nhìn anh chàng mập mạp đầy mụn này: “Tôi gọi trước.”
“Người đẹp.” Cao Viễn cười híp mắt nhìn Chu Chu: “Cô nhường cho tôi đi, tôi đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, rất cần một con cua hoàng đế để bổ sung thể lực, cô không nỡ để một anh chàng đẹp trai như tôi chết đói ở đây chứ?”
Chu Chu đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: “Anh đẹp trai chỗ nào?”
“… Người mập đều là tiềm năng, hiểu không?” Cao Viễn nhìn cô ta không phục: “Nếu cô gây đi chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân, cá mú, cá hồng, rong biển đều là đồ ăn giảm cân, cô có thể gọi nhiều cá mú, cá hồng, còn cua hoàng đế béo như vậy thì để tôi gánh vác cho cô.”
Chu Chu chắc chắn không đồng ý: “Nhường hết cho anh.”
Cao Viễn thấy cô ta không đồng ý, quay sang nhìn Diệp Huân Nhi: “Chủ quán, tôi là khách quen mà, nhường cho tôi đi.”
Chu Chu không chịu thua: “Tôi cũng là khách quen.”
Diệp Huân Nhi đau đầu nhìn hai vị khách hàng lớn đang tranh cãi không ngừng: “Con cua hoàng đế này khoảng tám cân, khá lớn, một người có thể không ăn hết, hai người có muốn chia sẻ không?”
Hai người đồng thanh nói: “Không muốn.”
“Hai người cũng khá ăn ý đấy.” Diệp Huân Nhi cười nói: “Vậy thì ai đến trước được trước, thuộc về cô này.”
Cao Viễn than thở nhìn cô: “Chủ quán…”
Diệp Huân Nhi cười xin lỗi: “Không được đâu.”
“Ai đến trước được trước, lần sau đến sớm nhé.” Chu Chu kéo dài giọng, nói một câu thật đáng ghét: “Chủ quán, tôi muốn cua hoàng đế và một con cá mú.”
Diệp Huân Nhi xác nhận lại với Trư Trư rằng cô ấy có thể ăn hết rồi mới sắp xếp thực đơn, ghi chép lại rồi quay sang nhìn Cao Viễn đang ủ rũ: “Anh muốn ăn gì?”
Cao Viễn tủi thân nhìn Diệp Huân Nhi: “Hu hu hu, tôi muốn ăn cua hoàng đế.”
“Khụ khụ, hết rồi.” Diệp Huân Nhi bảo hắn đổi món khác.
“Thôi vậy, vậy thì sò điệp nướng, tôm rang tỏi, cá mú hấp.” Hôm nay chỉ có một mình Cao Viễn, hắn cũng gọi ít hơn: “Chủ quán, mai còn cua hoàng đế không? Nếu có thì tôi đến sớm.”