(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 135

 Tiểu nhân ngư lắc đầu: “Không biết.”

“Vạn nhất sau này đều như vậy thì phải làm sao?” Diệp Huân Nhi hỏi tiểu nhân ngư: “Bị người khác nhìn thấy sẽ bắt em đi nhốt lại, có sợ không?”

“Sợ.” Tiểu nhân ngư vội vàng ôm cốc trà sữa uống ừng ực vài ngụm để trấn tính.

“Vậy đợi thêm chút nữa.” Diệp Huân Nhi nhìn thấy cốc trà sữa trong tay cô bé, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Có phải là do uống trà sữa không?”

Cô vội vàng lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau cho cô bé, lau ướt rồi lại dùng khăn giấy lau, lần này lau sạch thì vảy cá từ từ biến mất, rất nhanh đã không thấy nữa: “Thật là.”

Tiểu nhân ngư kinh ngạc há to miệng: “Ô? Không thấy nữa rồi?”

“Sao lại thế?”

“Có thể là do bên trong có trà.” Diệp Huân Nhi cũng không rõ tình hình là thế nào, tóm lại trong lòng đã âm thầm đưa cửa hàng trà sữa này vào danh sách đen: “Sau này không được uống trà sữa này nữa.”

Tiểu nhân ngư sợ hãi lại uống ừng ực một ngụm: “Không uống nữa?”

“Đúng vậy, không mua bên ngoài nữa, về chị làm cho em.” Diệp Huân Nhi nghi ngờ có thể là nguyên liệu của cửa hàng trà sữa không đúng, vẫn tự làm cho yên tâm hơn.

Tiểu nhân ngư nghe vậy, lập tức thả lỏng rất nhiều: “Phải làm thật nhiều.”

“Chị làm cho em một cốc thật to.” Diệp Huân Nhi thấy chân cô bé đã hoàn toàn không còn dấu vết gì, mới để cô bé đặt cốc trà sữa sang một bên bắt đầu thử quần áo.

Quần áo vừa vặn, chất liệu cotton mặc vào người cũng rất thoải mái, tiểu nhân ngư cũng khá thích: “Còn muốn váy nữa.”

“Được, lát nữa chị chọn cho em.” Diệp Huân Nhi cầm quần áo: “Lần này em cẩn thận một chút, đừng để trà sữa đổ vào chân nữa, không thì không mua nữa.

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Em không bóp nữa.”

“Đi thôi.” Diệp Huân Nhi nắm tay tiểu nhân ngư đi ra ngoài. 

Lại chọn áo dài quần dài, quần bò, đồ ngủ, quần lót. Mua xong thì đến cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh chọn ba bộ váy thời trang sành điệu, sau đó lại chọn mũ, tất, giày chống thấm nước dễ thương, bình thường trời mưa cũng có thể ra ngoài đi dạo.

Tổng cộng chọn mười bộ, trả tiền xong thì xách đồ đạc đi ra ngoài, tiểu nhân ngư chỉ vào khu vui chơi trẻ em náo nhiệt phía trước: “Bên kia có nhiều trẻ con, chúng đang gọi.”

Diệp Huân Nhi mở mắt nói hạt thoại: “Có thể là không nghe lời nên bị mẹ mắng.”

Tiểu nhân ngư tỏ ra thương cảm: “Chúng thật đáng thương.”

“Không cần thương cảm cho chúng.” Diệp Huân Nhi nắm tay tiểu nhân ngư đi xuống lầu: “Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Cô vốn tưởng rằng tránh khu vui chơi của trẻ con là được, kết quả xuống lầu vừa ra khỏi cửa phụ, vừa vặn đi vào phố ăn vặt náo nhiệt, cả con phố treo đầy đèn lồng nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, mùi khói lửa rất nồng.

“Oa.” Tiểu nhân ngư lập tức mở ra cánh cửa thế giới mới: “Toàn là đồ ăn ngon sao?”

Xong rồi.

Diệp Huân Nhi che mặt, phòng thủ ngàn lần vẫn không phòng thủ được!

“Mua cái này.” Tiểu nhân ngư chỉ vào bánh gạo và thạch mát bên cạnh: “Còn cái này, cái này nữa…”

“Chỉ mua một cái bánh gạo.” Diệp Huân Nhi thấy cô bé không nhúc nhích được, chỉ có thể lấy điện thoại mua bánh gạo cho cô bé.

Tiểu nhân ngư miệng thì nói được nhưng đôi mắt xanh biếc đã nhìn chằm chằm vào miếng gà rán bên cạnh, mùi thơm của ngũ vị hương, bột thì là phả vào mũi, khiến cô bé không ngừng nuốt nước bọt: “Thơm quá.”

Bình Luận (0)
Comment