(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 138

 Tiểu nhân ngư ừ một tiếng: “Em đã nói rồi mà, chị không tin em.”

“Em nói đúng.” Diệp Huân Nhi thở dài: “Phải làm sao đây, không có cách nào gửi tin cho người nhà em.”

“Thế thì không gửi.” Tiểu nhân ngư không lo lắng chút nào, dù sao ở đây có đồ ăn thức uống, còn không phải trả tiền.

Diệp Huân Nhi nheo mắt nhìn cô bé mặt mày thản nhiên: “Sao chị thấy em còn rất mong được ở lại vậy? Không sợ chị đối xử tệ với em sao?”

“Không sợ.” Tiểu nhân ngư dang hai tay ôm lấy Diệp Huân Nhi, thân mật áp má: “Chị đối xử tốt với em.”

“Chỉ dựa vào việc chị đối xử tốt với em.” Khóe miệng Diệp Huân Nhi cong lên, tâm trạng cũng khá tốt, cô đứng dậy đặt bình trôi sang một bên tủ lạnh, đợi tối thử lại.

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào nhà, chai thủy tinh phản chiếu ánh sáng ngũ sắc, tiểu nhân ngư kiễng chân vịn vào bệ, tò mò nhìn ánh sáng chói lóa trên chai.

Diệp Huân Nhi nhìn cô bé, quay người bắt đầu kiểm kê hải sản trong tủ lạnh.

Hôm nay vẫn có rong biển, chắc mọi người đều ngán rong biển sợi rồi, hôm nay thử cách làm khác, Diệp Huân Nhi tiện tay ném rong biển vào chậu bên cạnh, rong biển trải ra để lộ bên trong có kẹp một ít rong san hô màu đỏ máu.

Diệp Huân Nhi cầm lên xem: “Đây là san hô máu sao?”

Giá trị dinh dưỡng của loại này rất cao, trên thị trường rất ít khi mua được, không ngờ lại bị rong biển cuốn vào.

Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn san hô máu, mắt sáng lên: “Ngon.”

“Cũng khá nhiều, lát nữa làm cho em ăn.” Diệp Huân Nhi liên ngâm san hô máu vào nước, ngâm nhiều lần mới có thể ăn được.

“Được.” Tiểu nhân ngư biết đồ ăn do Huân Nhi làm đều rất ngon nên không có ý kiến gì.

Diệp Huân Nhi tiếp tục kiểm kê hải sản, bên trong có cầu gai, ốc biển, hàu đã xuất hiện trước đó, kích thước lớn hơn gấp ba bốn lần so với loại thường thấy trên thị trường, nhìn phần thân lộ ra thấy rất béo. Ngoài ra còn có mười con cua thường, kích thước không quá lớn, khoảng hai ba cân một con, Diệp Huân Nhi khinh thường nhìn cua thường, nếu đổi hết thành cua hoàng đế thì tốt biết mấy.

Còn lại đều là cá.

Có một con cá mú lớn, dài khoảng sáu bảy mươi cm, may mà tủ lạnh này là tủ lạnh lớn hai cửa, rộng một mét, nếu không thì thật sự nhét không vừa.

Còn có hơn mười con cá ba răng, cá ba răng trông hơi giống cá chim nhưng trên thân không có màu vàng, trên thị trường có rất nhiều cá ba răng nhuộm màu để giả làm cá chim.

Ngoài ra còn có tám con cá mú đá xấu xí, kích thước không lớn, chỉ hơn một cân, bị bọc trong rong biển, khó khăn chui ra ngoài.

Tiểu nhân ngư đến giúp: “Em lấy.”

Diệp Huân Nhi chặn tay cô bé: “Em không được lấy, gai trên vây lưng của nó có độc.

Tiểu nhân ngư ồ một tiếng: “Không ăn được sao?”

“Ăn được nhưng phải cẩn thận cái gai này.” Diệp Huân Nhi quay người đi lấy một cái kẹp, cẩn thận kẹp cá mú đá vào một bể nước riêng, tránh để tiểu nhân ngư vô tình chạm vào.

Tiểu nhân ngư ghen tị nhìn cá mú đá bơi trong bể nước, tức giận nói: “Chị ấy cho mi ở đây, lại không cho ta ở, hừ hừ.”

Nếu cá mú đá biết nói, chắc chắn sẽ chửi ầm lên: Nhường cho cô, nhường cho cô, đảo thành tôi ăn côi

Diệp Huân Nhi vẫn đang kiểm kê hải sản, dưới cùng còn có một con cá đuối nhỏ, chỉ dài khoảng ba mươi cm, vẫn còn là một con non, tuy nhiên mặc dù kích thước nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến hương vị.

Bình Luận (0)
Comment