Xào xong lại làm một phần cua hoàng kim bắp cải, cho phần thịt cua đã ướp gia vị vào bột năng trứng muối, sau khi phủ đều bột thì cho vào chảo dầu chiên, chiên đến chín tái rồi đổ phần bắp cải còn lại vào, vừa chiên vừa khuấy, tránh bị dính hết vào nhau.
Đợi đến khi chiên vàng giòn, thơm nức thì vớt ra, để ráo dầu rồi cho vào đĩa. Khi Diệp Huân Nhi chuẩn bị bưng ra thì tiểu nhân ngư lại cầm một bông hoa lan tường tím đưa cho cô: “Cắm một bông hoa.”
“Được.” Diệp Huân Nhi bưng đĩa, cúi người: “Em cắm đi.”
“Đặt ở đây.” Diệp Tiểu Ngư cẩn thận đặt vào chỗ trống trên đĩa: “Được không?”
Diệp Huân Nhi cười nói được: “Đi ăn cơm thôi.”
Diệp Tiểu Ngư quay người chạy ra ngoài, sau đó nhanh nhẹn trèo lên bàn, quỳ ngồi trên ghế đẩu có lót đệm: “Oa, thơm quá.”
“Nhưng chỉ có hai cái.” Cô bé nhớ Diệp Huân Nhi nói sẽ làm ba cái.
“Còn một cái nữa lát nữa làm, làm xong chiêu em chơi có thể ăn.” Diệp Huân Nhi đưa cơm cho tiểu nhân ngư: “Ăn cơm trước, ăn xong chị làm tiếp.”
Diệp Tiểu Ngư rất nghiêm túc dặn dò Diệp Huân Nhi: “Không được lừa cá đâu.”
“Không lừa cá.” Diệp Huân Nhi dùng thìa múc cho cô bé một thìa lớn hạt bắp vàng mà trẻ con đều thích, cho vào bát của cô bé: “Ăn đi.”
Diệp Tiểu Ngư há miệng ăn một miếng lớn hạt bắp vàng ươm bên ngoài, mềm dẻo bên trong, thơm mềm, ngon đến mức nhún chân: “Ngon.”
Diệp Huân Nhi cười gắp cho cô bé một ít cần tây và mực xào: “Ăn nhiều rau vào.”
Diệp Tiểu Ngư ngoan ngoãn ừ một tiếng, không hề kén ăn.
Ăn xong cơm, Diệp Huân Nhi lại lấy ra hai hộp thạch san hô máu dâu tây, thạch trong suốt, màu sắc như hoa hồng đỏ, rất đẹp, ăn vào cũng không có mùi tanh, chỉ có mùi thơm chua ngọt của dâu tây, khá ngon.
Diệp Tiểu Ngư tham ăn này ăn hết một hộp lại lấy thêm một hộp, sợ cô bé ăn no quá, Diệp Huân Nhi không cho cô bé ăn nữa.
Hai người ăn xong bữa trưa, tiểu nhân ngư lại đi ngâm đuôi, còn Diệp Huân Nhi thì tiếp tục dọn dẹp nhà hàng, đợi dọn dẹp xong xuôi thì làm bánh bạch tuộc nhưng cô bé đã ngủ mất, không thể ăn được mẻ bánh bạch tuộc đầu tiên.
Diệp Huân Nhi đóng gói hai hộp bánh bạch tuộc, lại lấy bốn hộp thạch san hô máu dâu tây sang nhà Lưu nãi nãi bên cạnh: “Lưu nãi nãi, chỉ có một mình bà ở nhà sao?”
“Đúng vậy, cháu trai bà đi bơi, thông gia đi khám sức khỏe, bây giờ vẫn chưa vê.” Lưu nãi nãi nói vậy.
“Thì ra là vậy.” Diệp Huân Nhi đặt đồ xuống, sau đó hỏi Lưu nãi nãi xin số tài khoản, cô vừa tính toán một chút, tiền gửi hiện tại vừa đủ để trả cho Lưu nãi nãi.
Lưu nãi nãi ngạc nhiên nhìn cô: “Cháu đã đủ tiền rồi sao?”
Diệp Huân Nhi ừ một tiếng: “Vừa đủ, sợ bà cần tiền gấp nên trả trước.”
Lưu nãi nãi nghĩ đến giá cả của nhà hàng, tích cóp nhanh như vậy cũng là bình thường: “Cháu đưa cho bà rồi thì lấy hàng thế nào? Hay là cứ giữ lại dùng đi.”
“Tiền hàng trả theo tháng, không vội.” Diệp Huân Nhi cười trừ.
Lưu nãi nãi cũng không hỏi nhiều: “Được vậy, cháu thiếu tiền thì đến tìm bà.”
“Được.” Diệp Huân Nhi trực tiếp chuyển khoản cho Lưu nãi nãi để trả tiền, trả xong cô nhẹ cả người, tuy nghèo một cách nhẹ nhõm nhưng nghĩ đến tối còn có thể kiếm tiền, cô cũng không buồn phiền lắm.
Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Huân Nhi về trước, về phòng nhìn tiểu nhân ngư ngủ ngon lành, cô nhẹ nhàng cầm những viên ngọc trai nước mắt của cô bé đi vào phòng khách bên cạnh, lau sạch từng viên một rồi cho vào hộp lót vải gấm để cất giữ, sau này làm đồ trang sức cho tiểu nhân ngư.