(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 151


Vương Vân vẫn không tin lắm: “Không phải là người được thuê đến chứ?”

“San San, chúng ta phải tin vào khoa học.”

“Em biết chị tin vào khoa học nhưng khoa học cũng có giới hạn.” Chu San dừng lại một chút: “Dù sao thì lát nữa chị thử xem là biết ngay, chắc chắn sẽ cảm nhận được sự khác biệt.”

Vương Vân vẫn có chút nghi ngờ.

Trong bếp, Diệp Huân Nhi đã làm xong món ốc hương xào cay cuối cùng, ốc hương đã trụng qua nước sôi xào trong vài chục giây rồi cho ra đĩa, đảm bảo vừa giòn vừa mềm.

Xếp đĩa xong, cô lau nhẹ mép đĩa, trang trí một chút cho nghệ thuật rồi mới mang ra cùng với nộm rong biển và cá ba răng sốt chua ngọt vừa ra lò: “Các món của các vị đã đủ.’

Chu San ồ lên một tiếng: “Cảm ơn chủ quán, thơm quá.”

“Chúc các vị ăn ngon miệng.” Diệp Huân Nhi đặt xuống rồi đi tính tiên cho những khách hàng khác, sau đó dọn dẹp bàn bát, vừa dọn xong lại đi tiếp khách khác.

Chu San cầm đũa chia cho chị họ: “Chị, nếm thử xem.”

Vương Vân ngửi thấy mùi cũng thấy rất thơm, không phải mùi gia vị mà là mùi thơm của chính nguyên liệu, có vẻ không tệ.

Chu San ăn rong biển trước, lập tức kích động chỉ vào rong biển: “Chị, rong biển này ngon quá.”

“Thật ngon vậy sao?” Vương Vân thử gắp một miếng rong biển cho vào miệng, nếm thử miếng đầu tiên đã bị kinh ngạc, rất giòn rất mềm, cắn vào có thể nghe thấy tiếng rắc rắc giòn tan, sau khi ăn xong còn có vị ngọt nhẹ, không phải vị ngọt của đường mà là vị ngọt thanh của rong biển.

Chu San: “Thế nào?”

Vương Vân gật đầu: “Rất ngon.”

Chu San cười hỏi: “Có ngon hơn rong biển làm từ rong biển mua ngoài đường không?”

Vương Vân lại gật đầu: “Thực sự ngon hơn rong biển khô mua ngoài.” “Rong biển này của cô ấy ở đâu? Giống gì vậy? Trước đây chị chưa từng ăn rong biển nào tươi ngon như vậy.”

“Chủ quán chắc chắn sẽ không nói cho chị biết đâu, đây là bí mật thương mại.” Chu San dừng lại một chút: “Chị họ, chị ăn thử ốc hương này xem, cũng rất ngon.”

Vương Vân nếm thử ốc hương xào cay, giòn tan tươi ngon: “Ốc hương này cũng rất tươi.”

“Cá này cũng rất ngon, chua chua ngọt ngọt đúng khẩu vị của em.” Chu San vừa ăn vừa giơ ngón tay cái: Ngon quá, em ăn không dừng được.

“Tay nghề của chủ quán rất tốt, món nào cũng ngon.” Trước đây Vương Vân từng có may mắn cùng chủ quán đến một nhà hàng riêng cao cấp để gặp khách hàng, giá một món ăn ở đó rẻ nhất cũng phải bốn chữ số nhưng ăn còn không ngon bằng ở đây.

“Em nói ngon mà.” Chu San uống một ngụm nước, làm ướt cổ họng rồi lại nói: “Hơn nữa em thấy ăn rất thoải mái, rất dễ chịu, giống như có làn gió nhẹ thổi vào mặt, thoải mái đến mức hơi buồn ngủ.”

Vương Vân cũng có một cảm giác không nói nên lời, chỉ thấy gông xiêng nặng nề trên tim mình được nới lỏng một chút, khiến người ta không còn thở dốc nữa, cô không nói nhiều với em họ, chỉ phụ họa một câu: “Thực sự rất ngon, chỉ là hơi đắt.”

“Hình như trước đây cũng có rất nhiều người nói, còn có người nói sớm muộn gì cũng đóng cửa nhưng có vẻ như khách đến ăn vẫn rất đông.” Chu San liếc nhìn bàn khách mới đến, dùng giọng quen thuộc chào hỏi chủ quán: “Nhưng cũng có thể hiểu được, phần lớn mọi người sau khi ăn đều thấy rất đáng, những người sẵn sàng chi tiền sẽ tiếp tục đến.”

Vương Vân gật đầu đồng tình, đúng là như vậy.

“Trước đây em chẳng có cảm giác thèm ăn gì nhưng bây giờ thấy mình ăn ngon thật.” Chu San ăn không ngừng nghỉ, còn gọi thêm một bát cơm: “Cảm giác em sắp béo lên rồi.”

Bình Luận (0)
Comment