Diệp Huân Nhi cẩn thận buộc tóc cho Lăng Dư, buộc xong thì nhìn kỹ lại, thấy dây buộc tóc màu đỏ và mái tóc dài màu đen vô cùng ăn ý, hơn nữa điềm báo cũng tốt, dây đỏ buộc cá, buôn bán phát đạt.
“Xong rồi.” Diệp Huân Nhi đặt lại đĩa thức ăn vào tay Lăng Dư: “Làm phiền anh.”
Lăng Dư nhìn đĩa thức ăn nặng trịch trong tay, mím môi bưng thức ăn quay người đi ra ngoài, ra ngoài thì nhìn thấy ngay thanh niên mập mạp bên cửa sổ, anh trực tiếp bưng qua đặt lên bàn, không nói một lời quay người đi về, khi đi qua góc thì thấy em gái đang ngồi trên ghế ăn cá khô: “Ừm? Làm việc?”
Diệp Tiểu Ngư gật đầu, lại uống một ngụm nước ép: “Em trông người, có người đến thì gọi Cửu Cửu.”
“..” Lăng Dư chỉ thấy mình bị lừa.
Anh quay người đi vào bếp, định chất vấn xem ai cho cô lá gan sai khiến mình thì đột nhiên lại có một đĩa thức ăn mới được nhét vào tay anh: “Ba món này cũng đưa đến bàn đó, vất vả rồi.”
Lăng Dư cau mày nhìn nhân loại đang sai khiến mình, định nổi giận thì Diệp Huân Nhi đã quay người tiếp tục làm đồ ăn.
Anh mím môi định ném đi nhưng ánh mắt liếc thấy giữa mày Diệp Huân Nhi lấm tấm mồ hôi, do dự nhìn đĩa thức ăn trong tay, cuối cùng đè nén sự bất mãn trong lòng, bưng lại đi ra ngoài, lần này vẫn đặt xuống rồi đi, không nói thêm lời nào.
Cao Viễn đang chơi điện thoại mới để ý thấy đã có người mang bốn món ăn đến, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bếp, một bóng lưng rất cao rất gầy tóc rất dài đập vào mắt hắn.
Thời điểm hắn nhìn thấy sườn mặt của đối phương lúc rẽ vào bếp thì trái tim của chàng trai mạnh mẽ đập thình thịch: “Thật đẹp trai.”
Vừa lúc đó có mấy người bạn đi vào: “Cái gì đẹp trai?”
Cao Viễn ngây ngốc nhìn về phía bếp, lẩm bẩm: “Một tiên nữ.”
Lý Lâm: “Chủ quán?”
“Không phải chủ quán.” Cao Viễn thấy chủ quán có lẽ còn không đẹp bằng người này.
“Không phải chủ quán thì còn có thể là ai?” Lý Lâm thấy chủ quán đã đủ đẹp trai rôi, trong nhà hàng này còn ai đẹp trai hơn chủ quán?
“Có chứ.” Cao Viễn ôm ngực: “Tôi cảm thấy tôi yêu rồi.”
“Lần trước gặp chủ quán anh cũng nói vậy.” Lý Lâm khinh thường nhìn người bạn tốt: “Mới mấy ngày mà anh đã thay lòng đổi dạ rồi?”
“Không phải, rất đẹp trai.” Cao Viễn nhỏ giọng nói: “Chờ lát nữa cô ấy ra nữa thì tôi sẽ đi xin số điện thoại, các anh nhớ giúp tôi nhé.”
Lý Lâm: “…”
Trong bếp.
Lăng Dư đặt đĩa thức ăn xuống rồi ra khỏi bếp đi ra sân sau, Diệp Huân Nhi nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục trang trí cá mú sao biển phỉ thuý.
Cá mú sao biển đã hấp xong, cô đặt từng hạt đậu xanh đã luộc chín bên cạnh những lát cá mú sao biển cuộn, màu xanh lục tươi mát, nhìn màu sắc rất tươi mới.
Đặt xong thì rưới nước sốt bột năng đã pha lên trên, sau đó nhân nóng mang ra ngoài, cô vừa đi ra ngoài thì Lý Lâm tò mò hỏi cô: “Chủ quán? Nhà cô có nhân viên mới à?”
Diệp Huân Nhi đáp: “Không.”
Cao Viễn không kìm được hỏi: “Vậy thì người tôi vừa nhìn thấy là…”
Diệp Huân Nhi còn chưa kịp trả lời thì cửa lại có người vào gọi món, cô liên đi qua giúp mọi người gọi món trước.
“Ôi, tôi còn chưa hỏi xong mà.” Cao Viễn thở dài.
“Ăn cá mú sao biển này trước đi, chủ quán nói phải ăn lúc nóng.” Lý Lâm nhìn con cá mú sao biển có vẻ ngoài cực kỳ đẹp mắt: “Hôm nay chỉ có một con cá mú sao biển đều bị anh gọi hết rồi à?”