(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 180

 “Ăn ngon lắm.” Tiểu Ngư cười tít mắt giơ ngón tay lại cầm một miếng nhét vào miệng: “Em thích lắm, chắc khách cũng thích.”

Diệp Huân Nhi cười đáp một tiếng: “Thật sao? Mượn lời may mắn của em.”

“Thật mà.” Tiểu Ngư tự đi cửa sau còn không quên mang anh trai theo, cô bé lấy một miếng sạch đưa cho Lăng Dư: “Anh cũng ăn.”

Lăng Dư đứng rất ngầu dưới bóng cây lê ở cửa bếp: “Em ăn đi.”

“Ăn đi mà.” Tiểu Ngư kiễng chân cố gắng đút cho anh trai cao một mét chín: “Anh cúi xuống, em đút không tới ~~”

Diệp Huân Nhi ngẩng đầu nhìn Lăng Dư không nhúc nhích: “Anh trai có phải chê em không rửa tay không?”

Tiểu Ngư ngây người: “Em rửa tay rồi.”

Cô bé tủi thân nhìn anh trai: “Anh trai hư, chê em sao?”

“Không có.” Giọng điệu Lăng Dư vẫn nhàn nhạt nhưng lại cúi người, tiến lại gần ăn miếng sushi trứng cá chuồn cá ngừ mà em gái đút.

Diệp Huân Nhi mím môi cười thầm, đại mỹ nhân ngư và tiểu mỹ nhân ngư đều có cách đối phó giống nhau.

Tiểu Ngư vui vẻ hỏi anh trai: “Ăn ngon không?”

Lăng Dư ừ một tiếng, biển cả có rất nhiều cá lớn, bình thường anh căn bản sẽ không ăn loại cá nhỏ này, không ngờ hương vị lại ngon ngoài dự đoán.

Nhận được câu trả lời khẳng định, tiểu nhân ngư lại bưng hết phần sushi trứng cá chuồn cá ngừ còn lại đến bên Lăng Dư, có kinh nghiệm, cô bé giục anh trai ăn nhiều một chút: “Anh trai ăn nhanh đi, Cửu Cửu phải đợi khách đi rồi mới làm tôm hùm lớn cho chúng ta, chúng ta ăn nhiều một chút mới không bị đói bụng.”

Lăng Dư lại nếm thử một miếng, thấy không tệ, chỉ là miếng cá hơi nhỏ.

Diệp Huân Nhi cười tiếp tục làm cá phi lê nước sốt cay, một lần làm liền ba phần, làm xong thì rải một lớp ớt, hoa tiêu và tỏi băm, sau đó rưới thêm nhiều dầu, một chậu ớt đỏ tươi bắt mắt, cay nồng thơm ngon, ngon đến phát khóc.

Lau sạch mép chậu, lại bày một chùm rau mùi xanh mướt, Diệp Huân Nhi nhìn Lăng Dư đã ăn xong sushi: “Ăn xong rồi à? Giúp tôi mang mấy món này ra ngoài, chị còn phải làm sashimi sò điệp Bắc Cực.”

Lăng Dư không muốn bị vây xem: “Không đi.”

Tiểu Ngư ồ lên một tiếng: “Phải làm việc kiếm tiên, mới có tiền mua kem.”

Diệp Huân Nhi không dùng lời này để đối phó với mỹ nhân ngư, hai lần trước anh còn khá phối hợp, sao bây giờ lại không chịu đi? Cô thấy sắc mặt anh không được tốt lắm: “Không khỏe sao? Không khỏe thì về phòng nghỉ ngơi.”

Lăng Dư im lặng ừ một tiếng, không giải thích nhiều.

Diệp Huân Nhi cũng không miễn cưỡng, tự mình ra ngoài đưa đồ ăn, mấy vị khách nữ bên ngoài tò mò hỏi Diệp Huân Nhi: “Chủ quán, anh chàng đẹp trai vừa nãy đâu rồi? Sao không ra nữa?”

Diệp Huân Nhi đoán được lý do Lăng Dư không muốn ra ngoài, anh mới đến đây, da mặt mỏng, không thích lộ mặt cũng là chuyện bình thường: “Anh ấy có việc về rồi.”

“À.” Mấy người thở dài thất vọng.

Diệp Huân Nhi cười cười, tiếp tục vào làm nốt những món ăn còn lại, làm xong thì bưng lên bàn: “Các món của các vị đã đầy đủ, từ từ thưởng thức nhé, có việc gì thì gọi tôi.’

Những khách hàng của cô ngoài việc không vào bếp nấu ăn bưng đồ ăn thì đều tự phục vụ, căn bản không cần Diệp Huân Nhi lo lắng, cô ngồi nghỉ một lát, đợi tính tiền là được.

Cao Viễn và những người khác ăn xong thì cùng Chu Chu đến tính tiền, lúc tính tiền hai người lại tranh nhau xem ai trả trước.

Diệp Huân Nhi bất lực thở dài: “Nếu hai người còn cãi nhau ở đây thì tôi chỉ còn cách đưa hai người vào danh sách đen thôi.”

Bình Luận (0)
Comment