(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 187

Hai bàn khách mới đến đều gọi những món giống nhau, Diệp Huân Nhi trở lại bếp làm hai phân cùng một lúc, khi nấu ăn, cô liếc mắt nhìn tiểu nhân ngư đang lén lút đi lấy kem: “Lại ăn kem sao?”

Tiểu nhân ngư đảo đôi mắt đen láy: “Anh trai cũng muốn nếm thử vị sô cô la.

Lăng Dư vừa bước vào: ‘…

Tiểu nhân ngư phát hiện mình bị che mất ánh sáng, vội ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện là anh trai, sau đó áy náy ồ lên một tiếng: “Anh trai, sao anh lại vào đây?”

Lăng Dư hỏi ngược lại cô bé: “Anh muốn ăn?”

“Không muốn ăn sao?” Tiểu nhân ngư toe toét cười rất vui vẻ: “Chỉ có một cái thôi, em ăn một mình thôi-ˆ

Lăng Dư nhìn cô em gái tham ăn, có chút nghi ngờ rằng cô bé ăn quá nhiều nên mới không về được.

‘Anh đến đúng lúc lắm, giúp tôi mang đồ ăn đến hai bàn khách kia.” Diệp Huân Nhi đặt rong biển trộn, ngao hấp trứng chưng và ốc hương rượu vàng vừa làm xong lên đĩa, nhét vào tay anh.

Lăng Dư cầm đĩa định đi.

“Đợi đã.” Diệp Huân Nhi đột nhiên nhớ ra bên ngoài có một bàn khách là những cô gái nhiệt tình, lỡ dọa anh chạy mất thì cô sẽ không có nhân viên phục vụ miễn phí nữa, cô lấy một chiếc khẩu trang màu đen từ trong túi ở cửa ra đưa cho anh: “Anh đeo cái này vào.”

Lăng Dư: “222

Diệp Huân Nhi giải thích: “Không phải anh sợ bị người ta nhìn chằm chằm và hỏi han sao? Đeo cái này vào sẽ tốt hơn một chút.”

Lăng Dư gật đầu, nhận lấy khẩu trang đeo vào.

Sau khi đeo vào, khuôn mặt mỹ lệ của anh chỉ còn lộ ra đôi mắt xanh lam sương mù, đôi mắt sâu thẳm như biển sâu bí ẩn.

Diệp Huân Nhi cảm thấy nhìn thêm vài lần nữa sẽ bị biển nước này hút vào, cô lặng lẽ dời mắt đi: “Anh ấn nhẹ vào sống mũi một chút, có thể làm cho khẩu trang vừa vặn hơn.”

Lăng Dư làm theo lời cô, lập tức thấy tốt hơn nhiều, anh cúi xuống cầm đĩa thức ăn ra ngoài. 3868

Tiểu nhân ngư liếm kem cũng đi theo, cô bé cũng phải đi làm việc.

Lăng Dư vẫn như buổi sáng, đặt đồ ăn xuống rồi đi, không nói thêm lời nào, anh vừa đi được hai bước thì bà Dương đã gọi với theo: “Cô gái, làm phiền cháu mang thêm một bình nước ép dưa hấu cho bà nhé.”

Mấy cô gái trẻ ở bàn bên cạnh cũng phụ họa theo: “Chị gái, làm phiền chị mang thêm một bình nước ép dưa hấu cho chúng em.”

Lăng Dư quay đầu nhìn người gọi mình, người lớn tuổi thì thôi đi, người trẻ tuổi sao mắt kém thế?

Cô gái gọi anh còn chưa kịp phản ứng, lại ngọt ngào gọi: “Chị ơi, nhớ cho thêm đá vào nước ép dưa hấu nhé.”

Lăng Dư nhịn không xé xác mấy người ra, quay người bước nhanh vào bếp.

Cô gái gọi anh: “Hả? Sao lại đi thế?”

Người bạn bên cạnh: “… Là con trai đấy.”

“Hả? Con trai sao? Nhưng tóc dài đen và đẹp như thế”

“Là con trai, có yết hầu và ngực phẳng.”

“À… Con trai để tóc dài làm gì? Biến thái à?”

“Tôi thấy trông cũng đẹp trai, chắc chắn không phải biến thái đâu.”

“Thực sự đẹp trai sao? Tôi không để ý.”

“Đợi lát nữa nhìn lại xem.”

Lăng Dư vẻ mặt không vui đi vào bếp, đặt đĩa thức ăn xuống rồi nói không làm nữa.

“Hả?” Diệp Huân Nhi vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Làm tốt như vậy sao lại không làm nữa? Anh đã đeo khẩu trang rồi, chắc không có ai vây quanh anh nữa đâu?”

Lăng Dư thấy mất mặt, không muốn nói nhiều.

Lúc này, Diệp Tiểu Ngư vừa bước vào vừa nói: “Có người gọi anh trai là cô gái, chị gái.

Bình Luận (0)
Comment